Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Sunday, February 26, 2012

Miguel Carvajal - Tại Sao Tôi Trốn Khỏi Tu Viện



Trời đã bốn giờ sáng. Tôi ráng nhét một số quần áo và giấy tờ cùng đồ dùng cần thiết vào trong cái sác tay. Tôi đã quyết định trốn khỏi tu viện. Tôi nhè nhẹt mở cửa phòng của tôi nhưng không vặn đèn lên bởi vì làm như vậy có thể tai hại cho sự trốn khỏi tu viện của tôi nếu chẳng may tôi bị phát giát.

butterfly 3.gifTôi đi đến một ngôi nhà thờ Công giáo La mã ở trong một thị trấn nhỏ. Tôi không biết phải tiến bước thế nào đi đến đâu. Tôi bước vào nhà thờ. Ngọn đèn ở trong bục tòa giảng vẫn còn được để sáng. Tôi lần bước theo lối đi trong nhà thờ, rồi quyết định đi xuyên qua cái cửa bên hông nhà thờ, dẫn tới một khu vườn yên tỉnh. Tôi không biết phảiđi đâu, và tôi hy vọng rằng chỗ vắng vẻ này có thể cho tôi có thời giờ lấy lại bình tỉnh để biết tiến bước thế nào. Tôi cởi bỏ bộ đồ thầy tu của dòng Franciscan của tôi và mặc vào bộ đồ thường dân bình thường.


 
Một Tương Lai Giá Lạnh và Vô Định

Thật là không phải dễ dàng để tự nhiên đóng kín cánh cửa quá khứ ở đằng sau tôi. Nghi vấn luôn chờ dậy; sự phấn đấu thật lớn lao, nhưng tôi cương quyết không trở lại làm nô lệ ở trong giáo hội Công giáo La-mã. Khi tôi đi khỏi cái khu vườn nhỏ của khung viên nhà thờ và tiến bước tới một công trường của một khu làng nhỏ, một cơn gió lạnh sau trận phun lửa cao tới sáu ngàn thước tây của núi lửa Cayambe, hầu như làm tê liệt cả người tôi. Cơn lạnh và mối lo sợ cho tương lai tràn ngập tâm hồn tôi.

bird 2.gifTôi đã tìm được tự do, nhưng bây giờ tôi phải đi đâu mới là vấn đề. Lần cuối cùng tôi nhìn vào cánh cửa sổ của căn phòng của tôi, tôi nhớ lại những nghi vấn, những phấn đấu, những lời cầu nguyện và đâm chiêu với sự vật lộn trong tâm hồn tôi. Những bức tường của tu viện là nhân chứng cho sự tuyệt vọng của tôi khi tôi bị bối rối và thoáng nghĩ có lẽ Chúa sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi nhận thức ra rằng khổ hạnh và kiêng ăn không đủ cho tâm linh tôi; chỉ có một kinh nghiệm một sự tái sanh mới hoàn thành được nỗi khao khát trong lòng tôi. ‘Đức Chúa Jêsus đáp: "Thật, Ta bảo thật ngươi, nếu một người không được sinh lại, thì không thể thấy vương quốc Đức Chúa Trời."' (Giăng 3:3).

Tôi đi rảo qua công trường của ngôi làng, chợt nhận ra ông giám mục của địa phận và mấy ông thầy tu khác đang sống ở đó, và tôi không muốn họ trông thấy tôi. Ngay lập tức ý tưởng của tôi hướng đến tương lai, và tôi đi nhanh đến một con đường vắng vẻ. Tôi quá mệt, và tôi thở hổn hển khi tôi đi lên trên hay đi xuống những ngọn đồi với cái sác ở trên vai tôi. Tôi tiến bước hướng về căn nhà của bà mẹ tôi ở Quito, Ecuador. Tôi có thể nghe tiếng chuông nhà thờ gõ ở đằng sau ngôi làng mà tôi vừa rời khỏi. Một cách chán nản tôi ngồi xuống và thổn thức khóc. Một sự cám dỗ để quay trở lại tu viện hầu như muốn chiếm lấy tôi. Lúc đó mặt trời của buổi bình minh vừa ló dạng ở trên khung trời của nước Ecuador.

Tôi đã sống ởtrong tu viện suốt mười năm. Tôi đã ngẫm nghĩ đến những tu sinh, những vị linh mục và mấy ông thầy tu và biết bao nhiêu điều tôi đã chia xẻ với họ mọi khó khăn trong đời sống. Tôi biết những ông thầy tu tốt cũng như xấu, lòng ham muốn, những cuộc đàm thoại và những bí mật của họ, cùng những phần ăn ít ỏi mà chúng tôi chia xẻ với nhau. Tôi ước mong một vài người trong số họ bước đi theo con đường trốn thoát quá cô độc của tôi. Họ sẽ phải đương đầu với sự nguyền rủa của cả một giáo hội bị tức giận vì việc họ trốn thoát của họ nếu họ trốn khỏi việc tu hành. Họ cũng phải đương đầu với những chật vật của đời sống và những áp lực thuộc linh.

Một Gia Đình Bị Thương Tổn

Khi rời khỏi giáo hội Công Giáo La-mã một người phải chạm trán với sự bất mãn của gia đình, bà con, bạn bè và mọi thứ chỉ trích và lại còn phải đương đầu với cái vô định của công ăn việc làm, làm sao phải sinh sống. Ngọn núi của những thử thách và tâm trạng của những thất vọng phơi bầy ra cho một người tín đồ mới tin Chúa, nhưng chúng ta có lời hứa của Chúa và chân lý sẽ giải phóng bạn ra. (Giăng 8:32). Tôi thà chọn rời bỏ giáo hội và được tự do. Tôi đã quá chán ngán với cách sống giảdối và quá mệt mỏi cái thứ tôn giáo không có đời sống thuộc linh.

Cuối cùng tôi đi đến một ngôi làng nhỏ và chợt nhận ra tôi không có một đồng tiền dính túi và lại bơ vơ lạc lỏng ở tại một trạm xe lửa. Tôi đã từng là một linh mục và bây giờtôi đi lang thang trong bộ đồ thường dân, tôi cần phải không để cho quần chúng trông thấy. Thật là điều sỉ nhục nếu mọi người nhận ra một ông linh mục từ từ điđến chỗ bần cùng. Tôi không muốn xin xỏ vì thế tôi không còn cách nào hơn là đi bộ trong hai tiếng đồng hồ để đến thủ đô Quito của xứ Ecuador, và là nơi chốn của mẹ tôi.

Bà Mẹ của Tôi Khóc

Bà mẹ của tôi khóc nhiều vì tôi trốn khỏi tu viện. Bà không thể hiểu được tấm lòng tôi muốn tìm một Cứu Chúa. Đây là một điều cám dỗ nữa. Tôi quyết định vẫn coi mình là người Công giáo để làm hài lòng mẹ tôi, nhưng tôi không trở lại tu viện.

Tôi đã ở trong tu viện quá lâu nên rất khó cho tôi điều chỉnh lại với cuộc sống bên ngoài. Thói quen của người bình thường và của mấy vị thầy tu quá khác biệt. Tôi lâm vào tình cảnh thật khốn khổ và chán chường. Tôi quyết định đi tìm thú vui trong cuộcđời qua cái ham muốn của tuổi trẻ như rượu chè, hút thuốc, nhảy đầm và quầy quầnở những chỗ tồi tệ. Tôi không cho rằng những thứ đó là sai lầm vì những thứ đó được bỏ qua thả cửa ngay trong tu viện. Tôi tìm được việc làm trong một trường học Công giáo, dầu vậy tôi chỉ làm được trong hai tháng. Tôi muốn tiếp tục việc học hành của tôi nhưng Chúa biết tấm lòng của tôi nên việc đó bị ngăn cản.

Tôi có một người bạn làm việc cho đài phát thanh HCJB. Anh ta viết thư cho tôi và làm chứng lại cho tôi về việc được cứu trong Đấng Christ. Tôi khinh miệt việc này và nói rằng một vị linh mục biết điều gì tốt nhất cho giáo dân. Tôi đã từng được giáo huấn rằng nhà thờ của người Tin Lành là thứ tồi tệ. Một vị linh mục đã từng là thầy dạy sử của tôi trong tu viện gởi lời cho tôi biết không ai nói gì cả hay trách móc về việc tôi trốn khỏi tu viện nếu tôi quay trở lại.

Một Sự Tạo Dựng Mới Trong Đấng Christ

Một ngày kia tôi gặp được một vài tín hữu Tin Lành. Tôi nói chuyện với một người trong số họ suốt hai tiếng đồng hồ, thảo luận về Chúa và cách để được cứu rổi. Những câu kinh thánh sau đây đã được nhắc đến:

"Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế giant đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.  Vì Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài đến thế gian không phải để kết án thế gian, nhưng để thế gian nhờ Con mà được cứu.  Ai tin Con thì không bị kết án đâu, còn ai không tin thì đã bị kết án rồi, vì không tin đến danh Con Một của Đức Chúa Trời." (Giăng 3:16-18) và trong Giăng 20:31 "Nhưng các việc nầy được ghi chép để anh em tin rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời, và để khi anh em tin thì nhờ danh Ngài mà được sự sống."

Chính ngay lúc đó tôi tiếp nhận Đức Chúa Jêsus Christ làm Cứu Chúa của đời sống tôi và trở nên một sự tạo dựng mới. Đời sống của tôi hoàn toàn thay đổi, và lần đầu tiên tôi kinh nghiệm được sự cứu rổi là gì. Lúc đó tôi ba mươi hai tuổi. Từ khi tôi hoán cải đức tin tôi lấy lại tên thật của tôi, Miguel Carvajal. Trong tu viện tôi được biết đến qua cái tên Friar Fernando.

Tôi sống thật vui sướng. Mấy người láng giếng bắt đầu chế nhạo mẹ tôi và dèm chê rằng tôi đã trở nên điên rồ. Họ muốn ép buộc tôi trở lại với giáo hội Công giáo La-mã. Họkhông biết được rằng đối với tôi mọi sự đã trở nên mới.

Cám Dỗ Để Trở Lại Con Đường Cũ

img_sm2.jpgTôi trải qua nhiều cám dỗ để trở lại với giáo hội Công giáo La-mã. Trong suốt thời gian giáo hội Công giáo tổ chức tuần lễ Thánh vào tháng Tư năm 1960, lối sống theo truyền thống cũbắt đầu làm xao xuyến tôi. Tôi thật bị khó xử. Tôi quyết định đi đến thành phốGuayaquil của xứ Ecuador mặc dầu tôi không có tiền bạc gì cả và lại không biết ai ở đó. Ở tại Guayaquil tôi bị chứng bệnh sốt rét. Một ý nghĩ thoáng qua trong trí óc tôi là trở về như đứa con hoang đàng với mẹ tôi và đi trở lại tu viện, nhưng Chúa đã gởi những người tôi tớ Ngài thật trung tín đưa tôi về nhà của họvà săn sóc cho tôi.

Tôi Cầu Mong Người Khác Cần Phải Tin Nhận

Khi tôi được bình phục, tôi làm việc trở lại và bắt đầu phục vụ Chúa. Tôi cũng theo học trong chủng viện. Bây giờ tôi sung sướng giảng dạy sự cứu rổi của Cứu Chúa Jêsus Christ và hầu việc Chúa với hội thánh Berean ở Ecuador. Tôi muốn đọc cho quý vị lời Chúa được chép trong Giăng 6:47, "Thật, Ta bảo thật các ngươi, ai tin thì được sự sống đời đời."  Ý nghĩa của câu kinh thánh đó thật quá rõ ràng. Tuy nhiên, tin chỉ một mình Đấng Christ thì thật là khó khăn vì để làm được việcấy chúng ta phải chối bỏ những truyền thống của con người đặt ra hay do tôn giáo dựng nên và đặt niềm tin của chúng ta hoàn toàn trong Đấng Christ. Đặt trên căn bản của việc hy sinh đã được hoàn tất của Ngài, chúng ta có được đời sống đời đời. Thật quan trọng cho người tín hữu Công giáo nhận thức rõ lời Chúa được ghi chép trong I Cô-rinh-tô 15:3-4, " Trước hết, tôiđã truyền đạt cho anh em điều chính tôi đã nhận lãnh, ấy là Đấng Christ chịu chết vì tội lỗi chúng ta theo lời Kinh Thánh.t Ngài đã bịchôn; đến ngày thứ ba, Ngài đã sống lại theo lời Kinh Thánh;" Nếu bạn đã thật sựtin rằng Đức Chúa Jêsus Christ đã hoàn toàn trả cái giá cho sự cứu rỗi và qua đức tin bạn tin cậy Ngài với hết cả tấm lòng bạn, như vậy bạn được tha thứ hết mọi tội lỗi và hưởng được sự sống đời đời.
Anh Châu_TNPA