Năm chúng tôi tan mất như hơi thở. Tuổi tác của chúng tôi đến được bảy mươi,
Còn nếu mạnh khoẻ thì đến tám mươi;
Song sự kiêu căng của nó bất quá là lao khổ và buồn thảm,
Vì đời sống chóng qua, rồi chúng tôi bay mất đi." Thi Thiên 90:9-10
Ta như xe cũ chạy không xa,
Mòn bánh, máy hư mãi ở nhà
Lúc mới, tuyệt vời nhiều kẻ thích
Người thân, bạn quí đến thăm ta .
Ta như tàu nhỏ, lắm phong ba,
Chuyên chở lâu năm khắp nước nhà
Mòn mỏi, đau lòng nhìn quốc biến,
Cuối đời - bỏ xác ở nơi xa !
Ta như cây cổ thụ sân nhà,
Bóng mát cháu con - chắn bão qua
Cằn cổi, gảy cành, khan nhựa sống
Ta như trâu yếu lúc chiều tà,
Ra sức kéo cày giúp thế gian,
Trả nợ xong rồi - nằm tưởng nhớ…
Sức tàn, lực kiệt chẳng còn xa !
Ta như ngựa chiến mãi xông pha,
Mỏi mệt, đau chân lúc tuổi già,
Luyến tiếc thời xuân bao mộng đẹp !
Qua rồi số phận phải bôn ba.
Đưa khách bốn phương lúc rạng đông,
Thời gian mục mát - nằm tàn tạ !
Tự hỏi mọi người có nhớ không ?
Ta như ngôi biệt thự tan hoang,
Hư hoại nhiều năm, không chỉnh trang,
Thuở mới khánh thành lộng lẩy lắm !
Không gi tồn tại với thời gian .
Ta như trái chín ở trên cây,
Gió bão đong đưa sắp rụng đầy,
Muốn thấy cháu con vui hưỡng quả,
Những ngày còn lại thế gian này !
Ta như những cánh chim xa quê,
Mong đợi có ngày bay trở về,
Khi đất nước thanh bình tự chủ,
Nhưng tàn đời vẫn sống trong mê!
Ta như sương khói lúc chiều đông,
Tươi tỉnh phút giây cũng động lòng,
Hơi thở ra rồi, không trở lại,
Cuộc đời ảo mộng – Có thành Không ! ( 2 )
Sưu tầm