Newton là người sốt sắng tin Đức Chúa Trời. Ông có một người bạn cũng
là một khoa học gia nhưng là người vô thần. Một ngày nọ, Newton làm mô hình
thái dương hệ. Ở trung tâm là mặt trời được mạ vàng và xung quanh mặt trời đó
là các hành tinh được sắp xếp theo quỹ đạo riêng. Khi kéo một cái cần, các hành
tinh sẽ quay quanh quỹ đạo của chúng cách hài hòa hoàn hảo. Một ngày nọ, người
bạn này đến thăm ông và thấy mô hình. Sau khi chơi với nó một lúc, ông lấy làm
lạ và hỏi lớn: “Ai làm vậy?” Newton trả lời: “Ồ, không ai cả. Nó ngẫu nhiên
xuất hiện”.
Người bạn phản đối: “Chắc chắn ai đó đã làm ra nó, và người đó phải là
thiên tài”.
Vào lúc đó, Newton vỗ nhẹ vai bạn mình và nói: “Ông bạn ơi, anh không
thể tin rằng cái mô hình đơn giản này ngẫu nhiên xuất hiện mà không có ai thiết
kế hay làm ra; nhưng anh lại nói rằng vũ trụ bao la, thực hữu này xuất hiện
cách tự nhiên mà không có một Đức Chúa Trời tạo nên. Điều đó có hợp lí không?”
Người bạn bị khuất phục, và kể từ đó, ông tin sự hiện hữu của Đức Chúa
Trời.
Nếu ai đó giảng rằng: “Tòa nhà lớn này không có ai thiết kế và không có
ai làm ra. Nó xuất hiện theo các luật tự nhiên. Trước đây, nơi này là sa mạc.
Nhưng cách đây nhiều ngàn năm, một trận gió lớn đã thổi đến, mang theo gạch và
ngói. Sau nhiều năm nữa, những dòng nước chảy qua, đem theo các loại gỗ. Rồi
trải qua nhiều thời kỳ, trời bỗng đổ vôi và xi măng xuống. Cuối cùng, sau nhiều
thế hệ, một trận động đất rung chuyển, và tất cả gạch đá rơi vào một chỗ để trở
thành những cây trụ và các bức tường. Và khi trái đất chuyển động hơn nữa, các
núi rúng động, gỗ và ngói được ném lên trời và trở thành mái nhà. Và đó là cách
tòa nhà lớn này được tạo nên”. Quý vị có tin loại thuyết giảng này không? Chỉ
một ngôi nhà mà còn không thể tự hiện hữu bởi những luật tự nhiên, huống chi là
vũ trụ?
Trước kia, có một ông chủ là người vô thần, và một người đầy tớ tin Đức
Chúa Trời. Một ngày nọ, hai người đi du ngoạn và nghỉ lại trong một nhà trọ.
Khi đang tán chuyện với nhau, họ thảo luận về sự hiện hữu của Đức Chúa Trời.
Người đầy tớ đưa ra nhiều lí do để chứng minh Đức Chúa Trời hiện hữu, nhưng
người chủ vẫn không tin. Sau cuộc thảo luận khá dài, người chủ nói: “Hãy để ta
chạm đến Đức Chúa Trời thì ta sẽ tin! Nếu không, ta sẽ không bao giờ tin”.
Nổi cáu, người đầy tớ nghĩ ra một cách. Khi người chủ đi ngủ, người đầy
tớ lặng lẽ ra sân, dùng lòng bàn tay tạo ra những dấu vết trên đất, giả làm dấu
chân lạc đà. Sáng hôm sau, người chủ thức dậy thấy “những dấu chân” trong sân,
ông gọi người đầy tớ và hỏi: “Có phải tối qua lạc đà đến đây không?”
“ Không”, người đầy tớ trả lời.
“Chắc chắn là có lạc đà đến đây tối qua”, người chủ khăng khăng.
“Không, không có”. Người tôi tớ xác nhận một lần nữa.
Người chủ la lên: “Ngươi không thấy các dấu chân trên sân sao? Chắc
chắn lạc đà đã đến!”.
Vào lúc đó, người đầy tớ trả lời: “hãy để tôi chạm đến lạc đà thì tôi
mới tin chúng đã đến”.
Người chủ giận dữ nói: “Đồ ngu! Những dấu chân này không đủ chứng cớ để
nói rằng lạc đà đã ở đây sao?”
Người đầy tớ nhỏ nhẹ chỉ ra: “Kìa, ông chủ. Mặt trời ở phía đông đang
mọc lên ở chân trời, và bầu trời được tô điểm bằng các áng mây hồng của bình
minh. Hoa đang nở và chim đang hót. Tất cả những điều này chứng minh rằng Đức
Chúa Trời hiện hữu. Tất cả những chứng cớ này không đáng tin hơn dấu chân lạc
đà sao? Tôi có thể giả mạo dấu chân lạc đà, nhưng không ai có thể giải mạo vũ
trụ này được! Tại sao ông không tin, thưa ông chủ yêu dấu?”.
Ông chủ không nói một lời. Không có gì ngạc nhiên khi nhà thiên văn và
toán học vĩ đại Kepler, người đã dành trọn cuộc đời nghiên cứu thiên văn, toán
học và vật lí, đã kết luận rằng: “Người không tin Đức Chúa Trời là ngu dại”.
Một học thuyết sai lầm cho rằng vũ
trụ ngẫu nhiên xuất hiện. Vũ trụ này có thể nào ngẫu nhiên xuất hiện không?
Chúng ta biết rằng các sự kiện ngẫu nhiên là hú họa, không thể báo trước được,
và đột xuất. Quý vị có thấy bất cứ điều gì trong thế giới này xuất hiện do ngẫu
nhiên không? Ngay cả một cái khăn tay cũng không xuất hiện do các sợi vải ngẫu
nhiên bện lại hay nhựng sợi chỉ ngẫu nhiên dệt lại. Kinh Thánh, với sáu mươi
sáu sách, có một thứ tự đặc biệt. Nếu đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thì xác
suất để điều đó xảy ra là M=m! là 1x2x3x4x5x6x7….x66 = 545 x 1090 – xác xuất
của chỉ một lần trong 545 với 90 số 0 ở sau! Điều đó có thể xảy ra không?