TRẦM NIỆM
Tôi đi xa, tạm quên đời
Lòng nghe héo hắt, nụ cười chếch môi
Tháng này nắng cản mưa rơi
Biển gào chim gọi thân mời lãng du.
Chưa là một kẻ chân tu
Nên đi cho nhẹ nỗi u sầu dài
Ô hay vẫn phải học bài
Dẫu rằng mái tóc đã phai cuối mùa
Học bài còn mất hơn thua
Tranh giành danh lợi đâu mua thỏa lòng
Tình yêu thật chẳng đèo bồng
Cô đơn vẫn giữ tâm nồng lửa thiêng
Rượu nào giúp được mãi quên?
Quên tâm sự đắng, nỗi nênh cuộc đời.
Tôi nhìn sóng nước biển khơi
Bọt tan sóng vỡ dập vùi hải sa
Ngoái nhìn năm tháng đi qua
Ngầm đau thế sự, cái ta đáng buồn
Hôm nào mình đã vùi chôn
Bỗng dưng gió giục lên cơn đội mồ
Bụi trần xóa mất ý thơ
Đam mê cõi tục, nhớp nhơ cõi hồn.
Lại tìm góc biển cô đơn
Tâm linh trầm niệm sớm hôm đạo trời
Mịt mùng mây nước trùng khơi
Hồn nghe thanh thản chơi vơi bềnh bồng.
LINH CƯƠNG