Ông ra đi như một kẻ chạy chốn, nó đã xé nát trái tim ông.
Nó là khúc ruột của
ông, dòng máu của ông, là lý do của cuộc sống ông.
Cả tuổi thơ của ông
đã chìm trong đau khổ, ông muốn bù đậy lại cho nó.
Nó đã cướp đi niềm vui của ông khi giết em trai mình, cũng
là một phần sự bao bọc của ông, nhưng, ông không trừng phạt nó như bao người
khác vì nó là con trai ông, ông tha thứ cho nó.
Vậy mà nó lại trả ơn
ông bằng cách lật đổ triều đại của ông. Dầu vậy ông không chiến đấu với nó, ông ra đi….
Ông khóc, đầu trùm lại, đi chân không, những người đi theo
ông cũng khóc, cũng trùm đầu lại, cũng đi chân không…..Ông đâu ngờ nó lại yêu
cha nó theo cách này..
Nó không thể khiến dân chúng quy phục được như ông, rồi nó
nghĩ ra một cách, nó căng một cái lều ở trên nóc đền thờ và ngủ với những cung
phi của ông, nó muốn sỉ nhục ông.
Đất nước làm sao có thể yên ổn dưới quyền của một vị vua như
nó, quân đội của ông phải đứng lên dành lại độc lập, họ đã ra trận.
Mặc dầu đã căn dặn cẩn thận các tướng đạo binh đừng hại nó,
nhưng ông vẫn lo. Ông ngồi đây giữa cửa thành hồi hộp, chờ đợi từng giây phút.
Rồi cuối cùng người đem tin cũng chạy đến, khuôn mặt anh rạng
rỡ tràn đầy niềm vui, ông vội vàng hỏi “ Áp sa lôm con trai ta có bình an chăng
?” “Tâu bệ hạ, ước chi các kẻ thù của vua chúa tôi và mọi kẻ dấy lên để hại bệ
hạ, đều phải chung số phận với cậu ấy.”
Ông khóc con, ông đau đớn run cả người, vừa đi lên phòng nóc
cổng vừa trùm mặt khóc than lớn tiếng “ Ôi, con ơi! Áp-sa-lôm, Áp-sa-lôm, con
ơi, con ơi! Ước chi chính cha chết thế cho con! Áp-sa-lôm, con ơi, con ơi.”
Ông ước được chết thế cho kẻ phản bội ông, kẻ sỉ nhục ông,
làm hại vương quốc và gia đình ông. Ông ước nhưng không làm được.
Chúa Giê-Xu lìa bỏ thiên đàng vinh hiển đến thế gian tăm tối,
trở thành một con người, Ngài dành phần lớn thời gian để cho kẻ đói ăn, chữa kẻ
đau lành, yên ủi những tấm lòng tan vỡ, Ngài không sống cho chính mình nhưng vì
con người mà sống, vậy mà họ trả ơn Ngài bằng cách đánh đập Ngài, phỉ nhổ Ngài,
chế riễu Ngài, nhổ râu trên mặt Ngài khiến mặt Ngài dính đầy máu, rồi họ la lên
lên kết án Ngài như một tên tội phạm: “ Đóng đinh hắn lên thập tự giá, đóng
đinh hắn lên thập tự giá”. Vì tiền, vì quyền lực họ đã phản bội Ngài bằng một nụ
hôn.
Không ai ép buộc
Ngài, Ngài bằng lòng đầu hàng, chịu đựng sự đau đớn, cô đơn. Và sử dụng chính sự
phản bội, sự nổi lọan của họ để làm lên sự cứu rỗi cho chính họ.
Chúa Giê-Xu đã làm được điều mà Đa-Vít
không thể làm được đó là chết thế cho đứa con gian ác.
Vậy yêu là chịu khổ.
Ông là Ô-sê một tiên tri đáng kính, một người hầu việc Chúa,
hiền lành, nhân đức, nhưng lại yêu nàng, một cô gái điếm. Vượt qua những lời dị
nghị, đàm tiếu ông đã cưới nàng làm vợ. Rồi nàng thụ thai, sinh cho ông hai bé
trai và một bé gái. Người ta không còn gọi nàng là người đàn bà gian dâm nữa,
nhưng là bà vợ ông tiên tri.
Ông dành hết tất cả
cho nàng, len và vải, thóc và dầu ô-liu, cùng vàng bạc vô số.
Tưởng nàng sẽ biết ơn tình yêu lớn của ông, rồi hết lòng
chung thủy cùng ông. Ai ngờ nàng quên ông, làm điều nhục nhã, sỉ nhục ông chạy
theo các tình nhân mình. Đem gia tài của ông cúng cho Ba-anh.
Cuộc tình dối trá nào cũng sớm chấm dứt, sắc đẹp rồi cũng
tàn phai. Nàng tiều tụy, xấu xí chẳng còn hấp dẫn các tình nhân của nàng nữa, họ
bỏ nàng đi, nàng đuổi theo họ tìm kiếm nhưng không gặp được, nàng phó thác mạng
sống mình cho ai đó mua nàng nơi chợ bán nô lệ.
Ông đi tìm nàng, tìm một người vợ ngoại tình, ông chuộc nàng
về với giá 15 miếng bạc và một hô-me rưỡi, ông nói với nàng:
-Gô-me, em thân yêu, em thuộc về anh, anh không thể bỏ được
em vì anh đã yêu em .
Thượng Đế yêu con người, nhưng con người tiếp tục thờ lạy
hình tượng, quay lưng lại với Ngài. Ngài cứ dùng dây nhân tình, dùng xích yêu
thương mà kéo con người lại, nhưng càng kéo chừng nào con người càng chạy xa
Ngài chừng nấy, con người thờ lạy đủ mọi hình tượng nhưng chẳng được đáp lời,
con người khốn cùng. Họ kêu khóc tiếng kêu khóc thấu đến tận trái tim Ngài,
Ngài thương xót họ và mang lấy sự chịu khổ của họ làm nên sự chịu khổ cho chính
mình. Ngài đau đớn thốt lên:
-Hỡi con yêu dấu, thể nào Ta bỏ được con, thể nào Ta hủy diệt
con được. Tim Ta quặn thắt, lòng thương xót của Ta bừng cháy nồng nàn, nhưng Ta
sẽ cầm giữ sự nóng giận lại và chẳng hủy diệt con, vì Ta là Đức Chúa Trời, chẳng
phải là người chẳng lấy cơn giận đến cùng con.
Ngài chấp nhận sự ruồng bỏ của con người đối với mình mà vẫn
không bỏ con người vì đã lỡ yêu con người.
Vậy yêu là chấp nhận.
Liệu đây có phải là định nghĩa mà bạn đang muốn tìm không.
Bạn thân mến, bạn sẽ
mãi mãi không bao giờ biết yêu cho đến khi bạn nhận ra bạn đang được yêu bằng
tình yêu lớn của Chúa yêu thương.