Ye simple souls that stray
Far from the path of peace,
That lonely, unfrequented way
To life and happiness,
Why will ye folly love,
And throng the downward road,
And hate the wisdom from above,
And mock the sons of God?
Madness and misery
Ye count our life beneath;
And nothing great or good can see,
Or glorious, in our death:
As only born to grieve,
Beneath your feet we lie;
And utterly contemned we live,
And unlamented die.
So wretched and obscure,
The men whom ye despise,
So foolish, impotent, and poor,
Above your scorn we rise:
We, through the Holy Ghost,
Can witness better things;
For He whose blood is all our boast
Hath made us priests and kings.
Riches unsearchable
In Jesu's love we know;
And pleasures, springing from the well
Of life, our souls o'erflow;
The Spirit we receive
Of wisdom, grace, and power;
And always sorrowful we live,
Rejoicing evermore.
Angels our servants are,
And keep in all our ways,
And in their watchful hands they bear
The sacred souls of grace;
Unto that heavenly bliss
They all our steps attend;
And God himself our Father is,
And Jesus is our friend.
With him we walk in white,
We in his image shine,
Our robes are robes of glorious light,
Our righteousness divine;
On all the kings of earth
With pity we look down,
And claim, in virtue of our birth,
A never-fading crown.
Charles Wesley
--
BƯỚC ĐƯỜNG CỨU RỖI-
-
Hồn côi, ngươi đã lạc đường,
Đường bình an đã coi thường bỏ đi,
Đường tuy cô độc huyền vi,
Nhưng vào sự sống phước thì vạn niên.
Sao ngươi yêu lối dốc nghiêng,
Cho mình sa đọa vào miền hư hoa?
Sao ngươi ghét trí tuệ Cha,
Nhạo cười con cái hoàng gia siêu quần.
Điền cuồng đau khổ nhiều lần,
Ngươi coi cuộc sống trần hoàn hư không?
Không gì đẹp đẽ hài lòng,
Sinh ra rồi chết diệt vong đời đời;
Đường đời chỉ khổ mà thôi,
Bước đi nào thấy thoả vui bao giờ,,
Hoàn toàn chán nản, bơ vơ,
Không ai an ủi trong giờ lâm chung.
Tối tăm, lưu lạc, khốn cùng,
Ngươi khinh nhân thế mịt mùng vô phương,
Loài người bất lực cùng đường,
Nhưng ta được thoát môi trường ngươi khinh,
Tân sinh bởi Đức Thánh Linh,
Kinh qua điều tốt hiển vinh hơn đời;
Huyết Chúa cứu chuộc ta rồi,
Vương hoàng, tư tế cuộc đời đổi thay.
Sự phong phú khó phô bày,
Trong tình yêu Chúa ta nay hưởng rồi;
Từ giếng cứu rỗi trào sôi,
Hồn ta hạnh phước không thôi dâng trào;
Thánh Linh tiếp nhận hàm bao:
Khôn ngoan, ân điển, quyền cao đủ điều,
Dù đường còn hoạn khổ nhiều,
Niềm vui Chúa sức mạnh giao ta rồi.
Thiên thần hầu việc không thôi,
Giữ gìn từng bước đứng ngồi của ta;
Bàn tay họ canh giữ mà,
Những hồn hoàng phái, người nhà thượng thiên;
Vào miền đại phúc vạn niên,
Bước chân ta sẽ đến miền hiển vinh,
Chúa là Thiên Phụ hiển vinh,
Jesus là Bạn chí tình của ta.
Áo dài sắc trắng sáng loà,
Hình Ngài phô diễn thật là lạ thay;
Áo công nghĩa sáng láng hoài,
Dường như ánh sáng bên ngoài chúng ta;
Làm vua trái đất bao la,
Cám ơn thương xót Chúa Cha đoái hoài;
Cho ta được tái sinh rày,
Ban thêm mão miện không phai, không tàn./.
Minh Khải cảm tác theo
(Charles Wesley’s poem)