Tôi sinh ra trong một đất nước mà phần đông bị ảnh hưởng bởi tập tục lâu đời là thờ cúng ông bà, một số khác theo đạo Phật, còn số ít theo đạo Chúa. Gia đình tôi nằm trong số thờ cúng ông bà.
Ba tôi quê Điện Bàn Quảng Nam, mồ côi ba mẹ từ nhỏ, sống với người anh trai. Nhưng khoảng năm ba tôi 7 tuổi trong một lần chạy giặc loạn lạc ba cũng lạc mất người anh trai, được ông Tây người Pháp mang ra Đà Nẵng gửi trường sơ, sau này làm con nuôi trong một gia đình họ Hoàng theo Chúa. Đến hơn 20 tuổi lần theo trí nhớ trẻ thơ ba tôi tìm được về quê, gặp lại bác và đổi họ Hoàng thành họ Trần. Ba tôi sau này do ảnh hưởng của bà con họ hàng, dòng tộc…vvv, nên khi chị em tôi lớn lên cũng chỉ biết thờ cúng ông bà.
Mặc dầu ba tôi không đến nhà thờ để thờ phượng và học nghe lời Chúa, nhưng trong tiềm thức ba luôn hướng về Ngài, thường hay kể về Ngài cho chị em tôi nghe. Lớn thêm tí nữa, tôi bắt đầu biết đặt câu hỏi với ba, Chúa là ai? chỉ cho con xem, và tôi nói với ba rằng không thấy Chúa thì không tin và chắc chắn là không có Chúa. Những khi như vậy ba tôi thường tỏ thái độ với tôi, nói bậy ba phạt đó. Vậy tôi sợ nên không nói gì thêm.
Có lần ba bảo với chị em tôi là sau này ba chết, không cần lập bàn thờ, không cần cúng kiến, chỉ cần đưa ba vào nhà thờ làm lễ và trên mộ ba có cây Thập tự giá là đủ rồi. Lúc đó chị em tôi chỉ biết cười.
Những năm 1989 đến 1991 tôi học cấp 3, là những năm tôi được học rộng hơn về bộ môn sinh học, hiểu rõ hơn về nguồn gốc con người, về duy truyền học. Lúc đó thuyết tiến hóa đã ăn sâu vào lòng tôi và chuyện vũ trụ được hình thành một cách tự nhiên, con người ta có nguồn gốc từ khỉ là điều hiển nhiên tôi nhận được từ các cô thầy và tôi tin bởi niềm tin của tôi dựa vào kiến thức khoa học.
Tôi nhớ có lần chị đầu tôi, lấy chồng theo Chúa bên Tin Lành, nói với tôi về Chúa, về quyền năng của Ngài, tôi đã cãi lại chị vì tôi vốn dĩ hiểu rằng con người ta tiến hóa từ khỉ, nay bỗng dưng chị tôi bảo Chúa tạo ra loài người, mà Chúa là ai tôi chưa từng thấy Ngài, tôi nghĩ vậy nên chống đối dữ dội. Tôi còn nói với chị chỉ có những người ngu dốt, ít học mới tin như vậy. Chị còn dẫn chứng cho tôi, có nhiều người học cao biết rộng, họ là những người bác sĩ, kỹ sư, bác học tin Chúa thì sao? Họ đều dốt nát cả à? Lúc đó thú thật tôi chỉ nghĩ là chị tôi nói sạo, để tôi tin thôi.
Rồi năm tháng trôi đi, tôi ra Huế học đại học ở trường Đại Học Khoa Học Huế, thời gian đó tôi có gặp gỡ đôi người con cái Chúa và họ cũng nói về Chúa với tôi, nhưng tôi chỉ nghe để mà nghe thôi, chứ không tiếp thu được gì, đôi khi lại nói theo lối khiêu khích cho họ là người sống viễn vông, mơ mộng, không thực tế.
Là sinh viên xa nhà buồn, thi thoảng vào dịp Noel tôi thường cùng các bạn đi đến nhà thờ để nghe người ta hát ca tôn vinh mừng Chúa giáng sinh. Dù thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, nhưng sao tôi vẫn thích đi mà lòng thấy ấm áp. Và cảm giác ấm áp chỉ dừng lại ở đó đối với một người không có Chúa như tôi lúc bấy giờ.
Sau khi tốt nghiệp đại học ra trường, tôi xin đi dạy buổi tối và đi làm ban ngày, nhưng vào công ty nào cũng vài ba hôm hoặc đôi ba tháng tôi lại nghỉ việc, vì không thích hợp với nguyện vọng của mình. Những khi buồn chán rảnh rỗi tôi thường đi chơi đây đó, nhưng khi tàn cuộc vui về nhà đối diện với chính mình, với thực tại, lòng tôi lúc nào cũng thấy buồn, có một nổi buồn nào đó xuyên tâm can tôi mà tôi không lý giải được. Khi lòng mình trắc ẩn, tôi bắt đầu lao vào những trò chơi của người trần gian: mê tín dị đoan, bói toán…vv. Hễ nghe có ai giới thiệu bà thầy này hay, ông thầy nọ nói đúng là tôi rủ thêm vài người bạn tìm đến để xem cho bằng được. Nhiều năm như thế, cứ mỗi khi gặp điều gì phiền muộn là tôi lại tìm đến thầy bà, chùa chiềng xin xăm, rút quẻ không tiếc tiền.
Nói về chị tôi, sau những lần làm chứng, tôi đều cãi vả, lý sự nên chị tôi dường như không còn muốn nói về Chúa cho tôi nghe nữa. Có một lần ra nhà chị chơi, lúc này anh chị đi vắng, chỉ có mấy cháu nhỏ, tôi vào phòng chị, quyển sách bìa đen, chữ nổi màu vàng có tựa đề Kinh Thánh đập vào mắt tôi, tôi với tay lấy và nằm say sưa đọc. Đó là lần đầu tiên tôi cầm quyển sách của Chúa. Tôi đọc vài trang đầu, sách nói rằng Đức Chúa Trời đã dựng nên Trời đất, con người, vạn vật …vv trong 6 ngày. Thú thật lúc này mọi điều đó như là một kiểu kể chuyện hoang đường chẳng khác nào những câu chuyện thần thoại, cổ tích mà tôi đã từng đọc, nên tôi dừng lại ở đoạn Adam và Eva phạm tội lẫn tránh Đức Chúa Trời.
Vài năm sau tức năm 2002, tôi lặn lội vào Nam tìm việc, dù công việc tuy trái với nghành nghề tôi học, nhưng tôi thấy thích nên tôi quyết tâm làm. Và cuộc sống cứ thế trôi, tôi lập gia đình, sống xa nhà và biết chấp nhận cuộc sống một cách thực tế, hơn những gì mình học được cũng như mình thuê dệt khi đang còn ngồi trên ghế nhà trường.
Năm 2006, em trai tôi bị ung thư máu, bệnh viện Đà Nẵng bảo em tôi chỉ có thể sống 2->6 tháng nữa thôi. Tôi nước mắt như mưa lặn lội từ trong Nam về thăm em, rồi bàn gia đình đưa em vào Nam chữa trị. Sau khi qua hai bệnh viện Bình Dân và Huyết Học nhưng vết thương sau hai lần phẫu thuật ở Đà Nẵng không thành công, tiếp tục sưng tấy và nhiễm trùng. Gia đình và tôi thật sự không bao giờ nghĩ em tôi sẽ qua khỏi. Vậy mà chỉ sau vài tuần em tôi được xuất viện. Sau này em là người tiếp tục làm chứng với tôi về Chúa. Em nói với tôi rằng Chúa đã nhậm lời cầu xin của em, khi em trong cơn nguy kịch giữa cái sống và cái chết, khi mà sự tin cậy vào con người không còn có thể nhờ được nếu vượt ngoài khả năng của họ. Tôi vẫn không tin điều em nói, thỉnh thoảng lại có tranh cãi mỗi lần em làm chứng về Chúa cho tôi. Tôi luôn là người đặt ra những câu hỏi mang tính bảo thủ của con người: Chúa ở đâu chỉ cho tôi xem? Sao người theo Chúa thì không thờ cúng ông bà?. Trong khi đối với tôi lúc đó, việc thờ cúng là tỏ lòng hiếu thảo đối với người đã khuất, và cũng tin rằng ông bà sẽ phù hộ cho mình. Cứ sau mỗi lần tranh luận, em tôi thường nói, thôi em không nói với chị nữa vì chị không hiểu biết gì về Chúa cả, có nói chị cũng không hiểu, không khéo em là người làm cớ cho chị vấp phạm. Nói xong em lại đi, tôi vào phòng em tìm đến quyển sách Tân ước để đọc. Lúc đó tôi nghĩ em giỏi gì hơn mình chứ, mà sao em bảo mình không hiểu Lời Chúa, mà Lời Chúa là gì? Và tôi suy luận không hiểu nghĩa là ngu dốt. Vậy nên tôi cốt đọc để giỏi hơn em về lời Chúa, đồng thời cũng để tìm ra cái sai trong đó mà bắt bẻ lại em. Tại khi đó tôi khờ khạo cho rằng cuốn sách đó là do con người viết ra, và vì họ tôn sùng Chúa Giê-xu là vị lãnh tụ gì đó của họ, nên có thể thêm thắt một vài điều. Nhưng mọi việc khác hẳn so với những gì mà tôi đã nghĩ. Càng đọc lời Ngài tôi càng say mê về những lời dạy dỗ của Ngài. Không có điều gì trong Ngài là sai trái và dối trá cả.
Việc em trai tôi theo Chúa, em trai lớn của tôi cùng những người trong gia đình chưa tin Chúa phản đối kịch liệt, riêng tôi thì ủng hộ. Năm 2001 em tôi viết thư vào cho tôi bảo chị ơi bây giờ em theo Chúa chị nghĩ thế nào? Tôi viết thư về bảo, theo đạo nào cũng được, cốt là để trở thành người tốt, sống cho có ích, tuy tôi có hơi buồn vì em là con trai theo tập tục thì phải thờ cúng ông bà. Tôi bảo em như thế mà lòng không hiểu rằng theo đạo mà chỉ để sống cho tốt thôi, thì người không có đạo người ta cũng sống tốt vậy. Năm 2006 em tôi vào đây chữa bệnh và ở với tôi, tôi cũng không hề phản đối việc em theo Chúa, trái lại tôi thường xuyên gọi điện tác động với gia đình nhất là má, và những chị em chưa tin về việc để cho em trai tôi có quyền tự do lựa chọn cuộc đời của nó. Mặc dầu thế nhưng riêng bản thân tôi vẫn chưa tin có Chúa.
Năm 2007 Cháu gái tôi, con chị đầu bị bệnh, liệt toàn thân. Bác sĩ bệnh viện Đà Nẵng bảo phải chuyển gấp vào Sài Gòn nếu không bệnh tình sẽ biến chứng nhanh lắm.
Lần này là bước chuyển biến trong cuộc đời của tôi. Khi đến bệnh viện Nhi Đồng I Sài Gòn, cháu tôi được chuyển đến khoa lây nhiễm thần kinh, tại đây tôi chứng kiến nhiều trẻ em bệnh nằm cùng khoa với cháu thật thê thảm, có cháu ăn bằng ống, thở bằng bình Oxy, lại thấy có những cháu qua khỏi cơn nguy kịch đang phải chống gậy tập đi…vvv, lòng tôi quặn thắt.
Khi tôi hỏi chị tôi bệnh tình cháu thế nào, vì sao bị vậy? Bác sĩ nói sao? thì chỉ nhận được câu trả lời chờ đợi. Tôi đang ngồi với cháu trên giường bệnh thì em trai tôi bảo tôi ra, nó bắt đầu đặt tay lên trán cháu và cầu nguyện. Nhìn thấy vậy tôi tự nghĩ, một ý nghĩ lóe lên trong tôi, em tôi theo Chúa, em có Chúa để nương cậy còn tôi thì không. Thì ra lúc nghịch cảnh đến, con người cũng chỉ biết bó tay đứng nhìn và chấp nhận. Còn bác sĩ sau khi nổ lực kiểm tra, xét nghiệm thì kết luận bệnh này do virus lạ xâm nhập và sự tấn công của nó không giải thích được, có người bị nhẹ, có người bị nặng, nói chung hên xui may rủi. Và thuốc đặc trị cho bệnh này cũng không có, chỉ có uống vài viên vitamin và thuốc giảm đau nếu đau quá không chịu nổi…vv. Sự hồi phục cũng vậy, cũng vẫn là hiên xui may rủi.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời, sự sống và cái chết sao quá mong manh. Và khi khoa học chỉ ở một đỉnh điểm nào đó thì mọi điều vẫn còn nằm trong hạn hẹp, có giới hạn. Tôi suy nghĩ hai chữ Virus lạ, vậy lạ là gì? Phải chăng cái gì ta không biết thì gọi là lạ. Khoa học chỉ có thế thôi sao? Mà cũng đúng thôi con người ta tìm ra khoa học, mà con người là bất toàn thì khoa học cũng thế không thể nào trọn vẹn được.
Trở về lại Biên Hòa, tôi bắt đầu dành thời gian rảnh rỗi của mình cho việc chát chít để giải khuây những buồn bã trong lòng, những nặng gánh và ưu tư không biết san sẻ cùng ai. Và giờ đây, tôi phải nói là Cảm tạ Chúa vì Ngài biết được những khát khao, những hoài bão kiếm tìm chân lý của lòng tôi. Ngài đã cho tôi gặp một con cái Chúa có tên là Sam người Ấn độ, anh hơn tôi nhiều tuổi, sống chân thành, giản dị, đó là cảm nhận của tôi sau một lần duy nhất tiếp xúc với anh trên mạng chat, cùng những lá thư ấm nồng tình yêu của Đấng Chirst ngào ngạt trong anh. Và từ đó tôi nhận được nhiều câu giải đáp từ Đấng rất cao qua tôi tớ Ngài. Và từ đó tôi hiểu rằng ông bà, ba mẹ là những người xứng đáng để cho ta tôn trọng, yêu thương, hiếu kính nhưng họ không phải là người để ta tôn thờ. Và công việc thờ cúng những người đã khuất chỉ thỏa mãn nhu cầu của người sống, để bớt nhớ thương, bớt nuối tiếc về những gì lúc người đó sống mình chưa làm được cho họ và cũng để tin vào thế giới thần linh rằng họ sẽ phù hộ và độ trì cho mình mọi điều suông sẽ. Nhưng họ đâu biết rằng : " Mây tan ra và đi mất thể nào, kẻ xuống âm phủ không hề trở lên cũng thể ấy. Họ không hề trở về nhà mình nữa và xứ sở người chẳng còn biết người" (Gióp 7: 9-10). Và họ càng không biết quyền năng cao siêu của Đức Chúa Trời rằng : " Trong tay Ngài cầm hồn của mọi vật sống và hơi thở của cả loài người; Nơi Đức Chúa Trời có sự khôn ngoan và quyền năng. Mưu luận và thông minh đều thuộc về Ngài; Kìa Ngài phá hủy loài người không cất lại được. Ngài giam cầm người nào không ai mở ra cho" (Gióp 12: 10, 13,14).
Bên cạnh Chúa cho tôi tớ Ngài dạy tôi hiểu về lời hằng sống của Ngài, mặt khác Ngài cho tôi chứng kiến quyền năng siêu nhiên của Ngài ngay chính trong đời sống mà mỗi ngày tôi đang sống, để tôi hiểu rằng Ngài đang vận hành cả vũ trụ này, mà đôi mắt mù lòa về mặt tâm linh của một con người hữu hạn như tôi không thể nào nhìn thấy được. Nói rõ hơn là Ngài đang mở đôi mắt mù lòa về mặt tâm linh để tôi thấy được Ngài bằng Đức Tin của tôi.
Một ngày khác tôi lại đến bệnh viện thăm cháu gái và ở lại đêm tại đó. Khoảng hơn 9 giờ tối, tôi chứng kiến cảnh một bé trai khoảng 14 tuổi như động kinh, chân tay co quắp, người rung lên. Ba mẹ cháu phải ghì cháu lại và vuốt ngực để cháu bớt lên cơn, mãi sau cháu mới thôi và chịu nằm yên. Tôi hỏi chị tôi thì mới hay cháu vào đây cũng nhiều ngày nhưng các kết quả siêu âm hay xét nghiệm, cùng các chuẩn đoán khác đều cho thấy cơ thể cháu vẫn bình thường. Các bác sĩ chưa tìm ra được nguyên nhân của bệnh tình cháu. Thật là một điều kỳ diệu mà Chúa đã dành cho tôi, để tôi khao khát kiếm tìm sự toàn năng, toàn mỹ và toàn quyền nơi Ngài mà loài người không có được.
Tối Chủ nhật tuần đó, tôi không đến chỉ nghe anh chị và em trai tôi kể lại, khi nhóm con cái Chúa ở Sài Gòn vào bệnh viện thăm cháu tôi, thì anh rể tôi có nói về trường hợp cháu Thắng bị bệnh như động kinh nhưng sao miệng luôn nói về Chúa, dù gia đình cháu theo Phật. Nghe vậy nhóm con cái Chúa này đến giường cháu lật mí mắt lên và phát hiện ra trong người cháu có ma quỷ nhập. Vì thế họ hiệp một lại và bắt đầu nhân danh Chúa để đuổi. Sau đó ma quỷ xuất ra khỏi người cháu, cháu trở nên bình thường trước sự chứng kiến của rất nhiều thân nhân người bệnh. Sáng hôm sau, bệnh viện cho cháu xuất viện. Sau lần đó anh chị tôi tiếp tục làm chứng về Chúa, có nhiều người tại phòng cháu quỳ gối tin nhận Ngài.
Còn bản thân tôi thì sao, tôi bắt đầu tin trong lòng mình, nhưng chỉ tin thôi chứ không thực sự biết mình nên làm gì để bước đi trong niềm tin ấy. Mỗi ngày thấy sức khỏe, cùng khả năng đi lại của cháu ngày một hồi phục nhanh chóng, tôi hạnh phúc không tả được.
Rồi tôi lại nhận được thư của con cái Ngài từ Ấn Độ gửi sang, Anh gửi cho tôi một bài tiếng anh viết về " Chương Trình Cứu Rỗi của Đức Chúa Trời". Lúc đó tôi cố gắng miệt mài tra từ điển để dịch xem thử chương trình cứu rỗi của Ngài là gì? Và rồi tôi cũng đã dịch, đọc và hiểu được chương trình cứu rỗi của Ngài. Cảm tạ Chúa, Ngài đã yêu tôi dù tôi là một người tội lỗi, Ngài đã đổ huyết báu Ngài ra trên Thập tự giá cũng vì tôi: "Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Chirst vì chúng ta chịu chết" (Rôma 5:8). Tình yêu của Ngài cao hơn trên mọi thứ tình yêu, và vĩ đại hơn mọi thứ vĩ đại trên cõi đời này. Tôi bắt đầu ý thức được mình là kẻ có tội, và cũng bởi tôi là kẻ có tội thì hình phạt dành cho tôi là sự chết. "Vì tiền công của tội lỗi là sự chết" (Rôma 6:23). Điều này có nghĩa người có tội khi chết sẽ ở nơi địa ngục ngăn cách vĩnh viễn với Đức Chúa Trời nơi Thiên Đàng. Bản thân tôi, thật sự lúc này không bao giờ muốn mình phải bị ngăn cách vĩnh viễn với Ngài, bởi Ngài là Đấng yêu thương, và là nguồn cội của mọi tình yêu thương. Nhưng đến với Ngài như thế nào đây, vì tôi đã có chồng, chồng tôi là Trưởng Nam trong một gia đình nho giáo. Anh là người Miền Bắc, việc phụng sự và chăm lo từ đường của các cụ để lại từ bao đời nay là nhiệm vụ của anh. Tôi biết đến với Ngài tôi sẽ bị anh phản đối, vì thế tôi chần chừ muốn đợi anh tin, rồi hai vợ chồng cùng ăn năn với Chúa.
Ban ngày tôi vào mạng tìm đọc những bài viết về Ngài. Tối về tôi đọc Kinh Thánh Tân ước vì lúc này em trai tôi mang tặng tôi quyển sách này. Mỗi lần lật cuốn Kinh Thánh, tôi luôn thầm nguyện với Ngài hãy mở đôi mắt, đôi tai và tấm lòng của tôi bằng thuộc linh để tôi có thể nghe và hiểu được lời Ngài dạy dỗ, đây là điều mà con cái Ngài ở Ấn Độ hướng dẫn cho tôi. Và thế là tôi đã nghe được tiếng nói dịu ngọt ấm êm của Ngài, hiểu được những điều dạy dỗ sâu nhiệm của Ngài trong từng trang Kinh Thánh. Càng lúc tôi càng thấy mình không thể chần chừ và chờ đợi được nữa. Tôi nghĩ nếu chỉ dựa vào sức tôi, làm thế nào tôi có thể thuyết phục được anh? Ba mươi ba năm trôi qua trong cuộc đời, tôi sống không có Ngài tôi đã kinh nghiệm được rất nhiều điều, tôi thấy mình mất nhiều hơn được. Và giờ đây tôi muốn tìm về nguồn cội, được trở về trong vòng tay yêu thương của Ngài hơn bao giờ hết. Tôi quyết định đến với Ngài một cách mạnh mẽ, và nương cậy Ngài, cầu xin Ngài cảm hóa chồng tôi. Ngày 26-08-2007 tôi dẫn con gái, cùng em gái của chồng đến Nhà Thờ Tin Lành Biên Hòa tin nhận Chúa, vì truớc đó tôi thường đọc Kinh Thánh cùng em và in những bài viết về Chúa cho em đọc.
Bất chấp sự bắt bớ từ phía chồng, có lúc tôi bị áp lực đến căng thẳng, tưỏng chừng như mái ấm gia đình bé nhỏ của tôi sẽ đỗ vỡ, nhưng tôi đặt hết niềm tin vào Ngài, vào Cứu Chúa toàn năng, toàn tri và toàn tại của lòng tôi. Tôi quỳ gối cầu xin Ngài trong nước mắt, xin Ngài giữ gìn hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi và cứu chuộc anh ấy. Cảm tạ Chúa, quyền năng cao cả và vĩ đại của Ngài vượt trên không gian, ra ngoài thời gian và trên mọi tầm hiểu biết của con người trong đó có tôi. Ngài đã đáp lời tôi trong sự mầu nhiệm thiêng liêng của Ngài, ngày 24-11-2007 chồng tôi đã bước lên quỳ gối tin nhận Ngài trong đêm truyền giảng. Vậy mà cách đó vài giờ, khi buổi truyền giảng chưa bắt đầu, anh còn nói với tôi hẹn em 20 năm nữa anh sẽ tin nhận Chúa.
Từ ngày tôi có Chúa, tôi sống lạc quan yêu đời, không sợ hãi không lo âu, không buồn phiền không bực tức, không nóng giận và trong lòng tôi tràn ngập sự yêu thương.
Từ ngày tôi có Chúa cuộc đời của tôi tươi trẻ hơn và đầy sức mới Chúa dành cho tôi. Phước lớn Chúa ban tuôn tràn trên đời sống của tôi. Có Chúa tôi không những được Chúa ban tặng cho tôi món quà vô giá là Thiêng Đàng ở đời sau cùng sự sống đời đời, mà ngay trong đời này tôi cũng nhận được ân điển của Ngài dành cho tôi một cách dư dật. Lúc gặp khó khăn hay hoạn nạn tôi cầu xin Chúa, Chúa đều đáp lời và giải cứu tôi ra trong cơn nguy kịch.
Tôi viết bài làm chứng này, chỉ mong sao những người chưa từng biết về Ngài và những ai còn chần chừ chưa dám xưng nhận Ngài, hãy mạnh mẽ lên mà đến với Ngài, "Bởi vì không việc chi Đức Chúa Trời chẳng làm được" (Luca 1:37).
Nguyện xin Đức Chúa Trời ở cùng Quý vị ngay hôm nay.
Bien Hoa , Dong Nai
Ba tôi quê Điện Bàn Quảng Nam, mồ côi ba mẹ từ nhỏ, sống với người anh trai. Nhưng khoảng năm ba tôi 7 tuổi trong một lần chạy giặc loạn lạc ba cũng lạc mất người anh trai, được ông Tây người Pháp mang ra Đà Nẵng gửi trường sơ, sau này làm con nuôi trong một gia đình họ Hoàng theo Chúa. Đến hơn 20 tuổi lần theo trí nhớ trẻ thơ ba tôi tìm được về quê, gặp lại bác và đổi họ Hoàng thành họ Trần. Ba tôi sau này do ảnh hưởng của bà con họ hàng, dòng tộc…vvv, nên khi chị em tôi lớn lên cũng chỉ biết thờ cúng ông bà.
Mặc dầu ba tôi không đến nhà thờ để thờ phượng và học nghe lời Chúa, nhưng trong tiềm thức ba luôn hướng về Ngài, thường hay kể về Ngài cho chị em tôi nghe. Lớn thêm tí nữa, tôi bắt đầu biết đặt câu hỏi với ba, Chúa là ai? chỉ cho con xem, và tôi nói với ba rằng không thấy Chúa thì không tin và chắc chắn là không có Chúa. Những khi như vậy ba tôi thường tỏ thái độ với tôi, nói bậy ba phạt đó. Vậy tôi sợ nên không nói gì thêm.
Có lần ba bảo với chị em tôi là sau này ba chết, không cần lập bàn thờ, không cần cúng kiến, chỉ cần đưa ba vào nhà thờ làm lễ và trên mộ ba có cây Thập tự giá là đủ rồi. Lúc đó chị em tôi chỉ biết cười.
Những năm 1989 đến 1991 tôi học cấp 3, là những năm tôi được học rộng hơn về bộ môn sinh học, hiểu rõ hơn về nguồn gốc con người, về duy truyền học. Lúc đó thuyết tiến hóa đã ăn sâu vào lòng tôi và chuyện vũ trụ được hình thành một cách tự nhiên, con người ta có nguồn gốc từ khỉ là điều hiển nhiên tôi nhận được từ các cô thầy và tôi tin bởi niềm tin của tôi dựa vào kiến thức khoa học.
Tôi nhớ có lần chị đầu tôi, lấy chồng theo Chúa bên Tin Lành, nói với tôi về Chúa, về quyền năng của Ngài, tôi đã cãi lại chị vì tôi vốn dĩ hiểu rằng con người ta tiến hóa từ khỉ, nay bỗng dưng chị tôi bảo Chúa tạo ra loài người, mà Chúa là ai tôi chưa từng thấy Ngài, tôi nghĩ vậy nên chống đối dữ dội. Tôi còn nói với chị chỉ có những người ngu dốt, ít học mới tin như vậy. Chị còn dẫn chứng cho tôi, có nhiều người học cao biết rộng, họ là những người bác sĩ, kỹ sư, bác học tin Chúa thì sao? Họ đều dốt nát cả à? Lúc đó thú thật tôi chỉ nghĩ là chị tôi nói sạo, để tôi tin thôi.
Rồi năm tháng trôi đi, tôi ra Huế học đại học ở trường Đại Học Khoa Học Huế, thời gian đó tôi có gặp gỡ đôi người con cái Chúa và họ cũng nói về Chúa với tôi, nhưng tôi chỉ nghe để mà nghe thôi, chứ không tiếp thu được gì, đôi khi lại nói theo lối khiêu khích cho họ là người sống viễn vông, mơ mộng, không thực tế.
Là sinh viên xa nhà buồn, thi thoảng vào dịp Noel tôi thường cùng các bạn đi đến nhà thờ để nghe người ta hát ca tôn vinh mừng Chúa giáng sinh. Dù thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, nhưng sao tôi vẫn thích đi mà lòng thấy ấm áp. Và cảm giác ấm áp chỉ dừng lại ở đó đối với một người không có Chúa như tôi lúc bấy giờ.
Sau khi tốt nghiệp đại học ra trường, tôi xin đi dạy buổi tối và đi làm ban ngày, nhưng vào công ty nào cũng vài ba hôm hoặc đôi ba tháng tôi lại nghỉ việc, vì không thích hợp với nguyện vọng của mình. Những khi buồn chán rảnh rỗi tôi thường đi chơi đây đó, nhưng khi tàn cuộc vui về nhà đối diện với chính mình, với thực tại, lòng tôi lúc nào cũng thấy buồn, có một nổi buồn nào đó xuyên tâm can tôi mà tôi không lý giải được. Khi lòng mình trắc ẩn, tôi bắt đầu lao vào những trò chơi của người trần gian: mê tín dị đoan, bói toán…vv. Hễ nghe có ai giới thiệu bà thầy này hay, ông thầy nọ nói đúng là tôi rủ thêm vài người bạn tìm đến để xem cho bằng được. Nhiều năm như thế, cứ mỗi khi gặp điều gì phiền muộn là tôi lại tìm đến thầy bà, chùa chiềng xin xăm, rút quẻ không tiếc tiền.
Nói về chị tôi, sau những lần làm chứng, tôi đều cãi vả, lý sự nên chị tôi dường như không còn muốn nói về Chúa cho tôi nghe nữa. Có một lần ra nhà chị chơi, lúc này anh chị đi vắng, chỉ có mấy cháu nhỏ, tôi vào phòng chị, quyển sách bìa đen, chữ nổi màu vàng có tựa đề Kinh Thánh đập vào mắt tôi, tôi với tay lấy và nằm say sưa đọc. Đó là lần đầu tiên tôi cầm quyển sách của Chúa. Tôi đọc vài trang đầu, sách nói rằng Đức Chúa Trời đã dựng nên Trời đất, con người, vạn vật …vv trong 6 ngày. Thú thật lúc này mọi điều đó như là một kiểu kể chuyện hoang đường chẳng khác nào những câu chuyện thần thoại, cổ tích mà tôi đã từng đọc, nên tôi dừng lại ở đoạn Adam và Eva phạm tội lẫn tránh Đức Chúa Trời.
Vài năm sau tức năm 2002, tôi lặn lội vào Nam tìm việc, dù công việc tuy trái với nghành nghề tôi học, nhưng tôi thấy thích nên tôi quyết tâm làm. Và cuộc sống cứ thế trôi, tôi lập gia đình, sống xa nhà và biết chấp nhận cuộc sống một cách thực tế, hơn những gì mình học được cũng như mình thuê dệt khi đang còn ngồi trên ghế nhà trường.
Năm 2006, em trai tôi bị ung thư máu, bệnh viện Đà Nẵng bảo em tôi chỉ có thể sống 2->6 tháng nữa thôi. Tôi nước mắt như mưa lặn lội từ trong Nam về thăm em, rồi bàn gia đình đưa em vào Nam chữa trị. Sau khi qua hai bệnh viện Bình Dân và Huyết Học nhưng vết thương sau hai lần phẫu thuật ở Đà Nẵng không thành công, tiếp tục sưng tấy và nhiễm trùng. Gia đình và tôi thật sự không bao giờ nghĩ em tôi sẽ qua khỏi. Vậy mà chỉ sau vài tuần em tôi được xuất viện. Sau này em là người tiếp tục làm chứng với tôi về Chúa. Em nói với tôi rằng Chúa đã nhậm lời cầu xin của em, khi em trong cơn nguy kịch giữa cái sống và cái chết, khi mà sự tin cậy vào con người không còn có thể nhờ được nếu vượt ngoài khả năng của họ. Tôi vẫn không tin điều em nói, thỉnh thoảng lại có tranh cãi mỗi lần em làm chứng về Chúa cho tôi. Tôi luôn là người đặt ra những câu hỏi mang tính bảo thủ của con người: Chúa ở đâu chỉ cho tôi xem? Sao người theo Chúa thì không thờ cúng ông bà?. Trong khi đối với tôi lúc đó, việc thờ cúng là tỏ lòng hiếu thảo đối với người đã khuất, và cũng tin rằng ông bà sẽ phù hộ cho mình. Cứ sau mỗi lần tranh luận, em tôi thường nói, thôi em không nói với chị nữa vì chị không hiểu biết gì về Chúa cả, có nói chị cũng không hiểu, không khéo em là người làm cớ cho chị vấp phạm. Nói xong em lại đi, tôi vào phòng em tìm đến quyển sách Tân ước để đọc. Lúc đó tôi nghĩ em giỏi gì hơn mình chứ, mà sao em bảo mình không hiểu Lời Chúa, mà Lời Chúa là gì? Và tôi suy luận không hiểu nghĩa là ngu dốt. Vậy nên tôi cốt đọc để giỏi hơn em về lời Chúa, đồng thời cũng để tìm ra cái sai trong đó mà bắt bẻ lại em. Tại khi đó tôi khờ khạo cho rằng cuốn sách đó là do con người viết ra, và vì họ tôn sùng Chúa Giê-xu là vị lãnh tụ gì đó của họ, nên có thể thêm thắt một vài điều. Nhưng mọi việc khác hẳn so với những gì mà tôi đã nghĩ. Càng đọc lời Ngài tôi càng say mê về những lời dạy dỗ của Ngài. Không có điều gì trong Ngài là sai trái và dối trá cả.
Việc em trai tôi theo Chúa, em trai lớn của tôi cùng những người trong gia đình chưa tin Chúa phản đối kịch liệt, riêng tôi thì ủng hộ. Năm 2001 em tôi viết thư vào cho tôi bảo chị ơi bây giờ em theo Chúa chị nghĩ thế nào? Tôi viết thư về bảo, theo đạo nào cũng được, cốt là để trở thành người tốt, sống cho có ích, tuy tôi có hơi buồn vì em là con trai theo tập tục thì phải thờ cúng ông bà. Tôi bảo em như thế mà lòng không hiểu rằng theo đạo mà chỉ để sống cho tốt thôi, thì người không có đạo người ta cũng sống tốt vậy. Năm 2006 em tôi vào đây chữa bệnh và ở với tôi, tôi cũng không hề phản đối việc em theo Chúa, trái lại tôi thường xuyên gọi điện tác động với gia đình nhất là má, và những chị em chưa tin về việc để cho em trai tôi có quyền tự do lựa chọn cuộc đời của nó. Mặc dầu thế nhưng riêng bản thân tôi vẫn chưa tin có Chúa.
Năm 2007 Cháu gái tôi, con chị đầu bị bệnh, liệt toàn thân. Bác sĩ bệnh viện Đà Nẵng bảo phải chuyển gấp vào Sài Gòn nếu không bệnh tình sẽ biến chứng nhanh lắm.
Lần này là bước chuyển biến trong cuộc đời của tôi. Khi đến bệnh viện Nhi Đồng I Sài Gòn, cháu tôi được chuyển đến khoa lây nhiễm thần kinh, tại đây tôi chứng kiến nhiều trẻ em bệnh nằm cùng khoa với cháu thật thê thảm, có cháu ăn bằng ống, thở bằng bình Oxy, lại thấy có những cháu qua khỏi cơn nguy kịch đang phải chống gậy tập đi…vvv, lòng tôi quặn thắt.
Khi tôi hỏi chị tôi bệnh tình cháu thế nào, vì sao bị vậy? Bác sĩ nói sao? thì chỉ nhận được câu trả lời chờ đợi. Tôi đang ngồi với cháu trên giường bệnh thì em trai tôi bảo tôi ra, nó bắt đầu đặt tay lên trán cháu và cầu nguyện. Nhìn thấy vậy tôi tự nghĩ, một ý nghĩ lóe lên trong tôi, em tôi theo Chúa, em có Chúa để nương cậy còn tôi thì không. Thì ra lúc nghịch cảnh đến, con người cũng chỉ biết bó tay đứng nhìn và chấp nhận. Còn bác sĩ sau khi nổ lực kiểm tra, xét nghiệm thì kết luận bệnh này do virus lạ xâm nhập và sự tấn công của nó không giải thích được, có người bị nhẹ, có người bị nặng, nói chung hên xui may rủi. Và thuốc đặc trị cho bệnh này cũng không có, chỉ có uống vài viên vitamin và thuốc giảm đau nếu đau quá không chịu nổi…vv. Sự hồi phục cũng vậy, cũng vẫn là hiên xui may rủi.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời, sự sống và cái chết sao quá mong manh. Và khi khoa học chỉ ở một đỉnh điểm nào đó thì mọi điều vẫn còn nằm trong hạn hẹp, có giới hạn. Tôi suy nghĩ hai chữ Virus lạ, vậy lạ là gì? Phải chăng cái gì ta không biết thì gọi là lạ. Khoa học chỉ có thế thôi sao? Mà cũng đúng thôi con người ta tìm ra khoa học, mà con người là bất toàn thì khoa học cũng thế không thể nào trọn vẹn được.
Trở về lại Biên Hòa, tôi bắt đầu dành thời gian rảnh rỗi của mình cho việc chát chít để giải khuây những buồn bã trong lòng, những nặng gánh và ưu tư không biết san sẻ cùng ai. Và giờ đây, tôi phải nói là Cảm tạ Chúa vì Ngài biết được những khát khao, những hoài bão kiếm tìm chân lý của lòng tôi. Ngài đã cho tôi gặp một con cái Chúa có tên là Sam người Ấn độ, anh hơn tôi nhiều tuổi, sống chân thành, giản dị, đó là cảm nhận của tôi sau một lần duy nhất tiếp xúc với anh trên mạng chat, cùng những lá thư ấm nồng tình yêu của Đấng Chirst ngào ngạt trong anh. Và từ đó tôi nhận được nhiều câu giải đáp từ Đấng rất cao qua tôi tớ Ngài. Và từ đó tôi hiểu rằng ông bà, ba mẹ là những người xứng đáng để cho ta tôn trọng, yêu thương, hiếu kính nhưng họ không phải là người để ta tôn thờ. Và công việc thờ cúng những người đã khuất chỉ thỏa mãn nhu cầu của người sống, để bớt nhớ thương, bớt nuối tiếc về những gì lúc người đó sống mình chưa làm được cho họ và cũng để tin vào thế giới thần linh rằng họ sẽ phù hộ và độ trì cho mình mọi điều suông sẽ. Nhưng họ đâu biết rằng : " Mây tan ra và đi mất thể nào, kẻ xuống âm phủ không hề trở lên cũng thể ấy. Họ không hề trở về nhà mình nữa và xứ sở người chẳng còn biết người" (Gióp 7: 9-10). Và họ càng không biết quyền năng cao siêu của Đức Chúa Trời rằng : " Trong tay Ngài cầm hồn của mọi vật sống và hơi thở của cả loài người; Nơi Đức Chúa Trời có sự khôn ngoan và quyền năng. Mưu luận và thông minh đều thuộc về Ngài; Kìa Ngài phá hủy loài người không cất lại được. Ngài giam cầm người nào không ai mở ra cho" (Gióp 12: 10, 13,14).
Bên cạnh Chúa cho tôi tớ Ngài dạy tôi hiểu về lời hằng sống của Ngài, mặt khác Ngài cho tôi chứng kiến quyền năng siêu nhiên của Ngài ngay chính trong đời sống mà mỗi ngày tôi đang sống, để tôi hiểu rằng Ngài đang vận hành cả vũ trụ này, mà đôi mắt mù lòa về mặt tâm linh của một con người hữu hạn như tôi không thể nào nhìn thấy được. Nói rõ hơn là Ngài đang mở đôi mắt mù lòa về mặt tâm linh để tôi thấy được Ngài bằng Đức Tin của tôi.
Một ngày khác tôi lại đến bệnh viện thăm cháu gái và ở lại đêm tại đó. Khoảng hơn 9 giờ tối, tôi chứng kiến cảnh một bé trai khoảng 14 tuổi như động kinh, chân tay co quắp, người rung lên. Ba mẹ cháu phải ghì cháu lại và vuốt ngực để cháu bớt lên cơn, mãi sau cháu mới thôi và chịu nằm yên. Tôi hỏi chị tôi thì mới hay cháu vào đây cũng nhiều ngày nhưng các kết quả siêu âm hay xét nghiệm, cùng các chuẩn đoán khác đều cho thấy cơ thể cháu vẫn bình thường. Các bác sĩ chưa tìm ra được nguyên nhân của bệnh tình cháu. Thật là một điều kỳ diệu mà Chúa đã dành cho tôi, để tôi khao khát kiếm tìm sự toàn năng, toàn mỹ và toàn quyền nơi Ngài mà loài người không có được.
Tối Chủ nhật tuần đó, tôi không đến chỉ nghe anh chị và em trai tôi kể lại, khi nhóm con cái Chúa ở Sài Gòn vào bệnh viện thăm cháu tôi, thì anh rể tôi có nói về trường hợp cháu Thắng bị bệnh như động kinh nhưng sao miệng luôn nói về Chúa, dù gia đình cháu theo Phật. Nghe vậy nhóm con cái Chúa này đến giường cháu lật mí mắt lên và phát hiện ra trong người cháu có ma quỷ nhập. Vì thế họ hiệp một lại và bắt đầu nhân danh Chúa để đuổi. Sau đó ma quỷ xuất ra khỏi người cháu, cháu trở nên bình thường trước sự chứng kiến của rất nhiều thân nhân người bệnh. Sáng hôm sau, bệnh viện cho cháu xuất viện. Sau lần đó anh chị tôi tiếp tục làm chứng về Chúa, có nhiều người tại phòng cháu quỳ gối tin nhận Ngài.
Còn bản thân tôi thì sao, tôi bắt đầu tin trong lòng mình, nhưng chỉ tin thôi chứ không thực sự biết mình nên làm gì để bước đi trong niềm tin ấy. Mỗi ngày thấy sức khỏe, cùng khả năng đi lại của cháu ngày một hồi phục nhanh chóng, tôi hạnh phúc không tả được.
Rồi tôi lại nhận được thư của con cái Ngài từ Ấn Độ gửi sang, Anh gửi cho tôi một bài tiếng anh viết về " Chương Trình Cứu Rỗi của Đức Chúa Trời". Lúc đó tôi cố gắng miệt mài tra từ điển để dịch xem thử chương trình cứu rỗi của Ngài là gì? Và rồi tôi cũng đã dịch, đọc và hiểu được chương trình cứu rỗi của Ngài. Cảm tạ Chúa, Ngài đã yêu tôi dù tôi là một người tội lỗi, Ngài đã đổ huyết báu Ngài ra trên Thập tự giá cũng vì tôi: "Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Chirst vì chúng ta chịu chết" (Rôma 5:8). Tình yêu của Ngài cao hơn trên mọi thứ tình yêu, và vĩ đại hơn mọi thứ vĩ đại trên cõi đời này. Tôi bắt đầu ý thức được mình là kẻ có tội, và cũng bởi tôi là kẻ có tội thì hình phạt dành cho tôi là sự chết. "Vì tiền công của tội lỗi là sự chết" (Rôma 6:23). Điều này có nghĩa người có tội khi chết sẽ ở nơi địa ngục ngăn cách vĩnh viễn với Đức Chúa Trời nơi Thiên Đàng. Bản thân tôi, thật sự lúc này không bao giờ muốn mình phải bị ngăn cách vĩnh viễn với Ngài, bởi Ngài là Đấng yêu thương, và là nguồn cội của mọi tình yêu thương. Nhưng đến với Ngài như thế nào đây, vì tôi đã có chồng, chồng tôi là Trưởng Nam trong một gia đình nho giáo. Anh là người Miền Bắc, việc phụng sự và chăm lo từ đường của các cụ để lại từ bao đời nay là nhiệm vụ của anh. Tôi biết đến với Ngài tôi sẽ bị anh phản đối, vì thế tôi chần chừ muốn đợi anh tin, rồi hai vợ chồng cùng ăn năn với Chúa.
Ban ngày tôi vào mạng tìm đọc những bài viết về Ngài. Tối về tôi đọc Kinh Thánh Tân ước vì lúc này em trai tôi mang tặng tôi quyển sách này. Mỗi lần lật cuốn Kinh Thánh, tôi luôn thầm nguyện với Ngài hãy mở đôi mắt, đôi tai và tấm lòng của tôi bằng thuộc linh để tôi có thể nghe và hiểu được lời Ngài dạy dỗ, đây là điều mà con cái Ngài ở Ấn Độ hướng dẫn cho tôi. Và thế là tôi đã nghe được tiếng nói dịu ngọt ấm êm của Ngài, hiểu được những điều dạy dỗ sâu nhiệm của Ngài trong từng trang Kinh Thánh. Càng lúc tôi càng thấy mình không thể chần chừ và chờ đợi được nữa. Tôi nghĩ nếu chỉ dựa vào sức tôi, làm thế nào tôi có thể thuyết phục được anh? Ba mươi ba năm trôi qua trong cuộc đời, tôi sống không có Ngài tôi đã kinh nghiệm được rất nhiều điều, tôi thấy mình mất nhiều hơn được. Và giờ đây tôi muốn tìm về nguồn cội, được trở về trong vòng tay yêu thương của Ngài hơn bao giờ hết. Tôi quyết định đến với Ngài một cách mạnh mẽ, và nương cậy Ngài, cầu xin Ngài cảm hóa chồng tôi. Ngày 26-08-2007 tôi dẫn con gái, cùng em gái của chồng đến Nhà Thờ Tin Lành Biên Hòa tin nhận Chúa, vì truớc đó tôi thường đọc Kinh Thánh cùng em và in những bài viết về Chúa cho em đọc.
Bất chấp sự bắt bớ từ phía chồng, có lúc tôi bị áp lực đến căng thẳng, tưỏng chừng như mái ấm gia đình bé nhỏ của tôi sẽ đỗ vỡ, nhưng tôi đặt hết niềm tin vào Ngài, vào Cứu Chúa toàn năng, toàn tri và toàn tại của lòng tôi. Tôi quỳ gối cầu xin Ngài trong nước mắt, xin Ngài giữ gìn hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi và cứu chuộc anh ấy. Cảm tạ Chúa, quyền năng cao cả và vĩ đại của Ngài vượt trên không gian, ra ngoài thời gian và trên mọi tầm hiểu biết của con người trong đó có tôi. Ngài đã đáp lời tôi trong sự mầu nhiệm thiêng liêng của Ngài, ngày 24-11-2007 chồng tôi đã bước lên quỳ gối tin nhận Ngài trong đêm truyền giảng. Vậy mà cách đó vài giờ, khi buổi truyền giảng chưa bắt đầu, anh còn nói với tôi hẹn em 20 năm nữa anh sẽ tin nhận Chúa.
Từ ngày tôi có Chúa, tôi sống lạc quan yêu đời, không sợ hãi không lo âu, không buồn phiền không bực tức, không nóng giận và trong lòng tôi tràn ngập sự yêu thương.
Từ ngày tôi có Chúa cuộc đời của tôi tươi trẻ hơn và đầy sức mới Chúa dành cho tôi. Phước lớn Chúa ban tuôn tràn trên đời sống của tôi. Có Chúa tôi không những được Chúa ban tặng cho tôi món quà vô giá là Thiêng Đàng ở đời sau cùng sự sống đời đời, mà ngay trong đời này tôi cũng nhận được ân điển của Ngài dành cho tôi một cách dư dật. Lúc gặp khó khăn hay hoạn nạn tôi cầu xin Chúa, Chúa đều đáp lời và giải cứu tôi ra trong cơn nguy kịch.
Tôi viết bài làm chứng này, chỉ mong sao những người chưa từng biết về Ngài và những ai còn chần chừ chưa dám xưng nhận Ngài, hãy mạnh mẽ lên mà đến với Ngài, "Bởi vì không việc chi Đức Chúa Trời chẳng làm được" (Luca 1:37).
Nguyện xin Đức Chúa Trời ở cùng Quý vị ngay hôm nay.
Bien Hoa , Dong Nai