Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Sunday, November 20, 2011

Tâm Sự Của Một Người Tuyệt Vọng


shutter9Tôi tên là Trương Minh Hùng sinh năm 1966, một kẻ mồ cô cha mẹ. Mẹ tôi mất lúc tôi 13 tháng. Ba tôi là một người lính Mỹ sang VN trong chiến tranh từ năm 1965-1966. Người cha mà tôi chưa hề biết. Tôi được lớn lên trong tình yêu thương chăm sóc của bà ngoại. Bà đã nuôi dưỡng tôi từ lúc tôi còn là một đứa bé 1 tháng tuổi. Bà của tôi mà một người được sinh ra trong gia đình Phật Giáo. Tôi không biết từ năm nào.


Cũng như mọi người trong đời này. Tôi được Đấng Tạo Hóa sinh ra và ban cho tôi có một tấm lòng thờ phượng. Nhưng có một điều là lớn lên trong gia đình Phật Giáo nên tôi đã không thờ phượng chính Đấng Tạo Hóa đã tạo ra mình, vì tôi đã không chọn lựa từ lúc nhỏ.    Tôi lớn lên và theo bà ngoại tôi đi chùa, ăn chay, niệm Phật, và mãi mê tôn thờ và cúng bái thần tượng. Theo như tôi biết, đạo Phật dạy dỗ con người ăn hiền ở lành. Nhưng thật sự tôi không có hiền đâu qúi vị. Tôi xin kể lại con người cũ trước khi lúc được Chúa cứu. Bây giờ tôi đã được mua chuộc bởi huyết của Chúa Jesus, nên tôi không ngần ngại và phải nói hết để danh Chúa được sáng và mọi vinh hiển được xin dâng cho Ngài.    
Sơ lượt về cuộc sống phạm tội ở Mỹ:    

Tôi được qua Mỹ năm 1987 theo diện con lai. Sau đó 4 năm, tôi được bão lảnh bà ngoại tôi cùng qua ở với tôi và lấy vợ lập gia đình, vì là một Phật tử tôi cũng theo bà ngọại đi chùa. Sau khi ly dị, tôi bắt đầu sống buông thả, chạy theo kiếp sống trụy lạc và kết bạn cặp bè, rượu chè, đánh lộn, ăn chơi thả cửa, và cuối cùng đi đến con đường nghiện ngập rất nặng. Tôi cũng rất có tiền so với những người chung quanh. Tiền bạc tôi kiếm được tôi đều đốt cháy trong những đêm ăn chơi cuối tuần và những đêm ăn nhậu trong các club. Năm 1992, tôi bị bắt trong lúc di chuyển có mang theo cần sa trong xe. Lần đó tôi bị ra toà và ở tù trong 6 tháng tù treo và bị bắt phải đi cai cần sa trong một trường cai nghiện. Lúc bị bắt thi tôi đi đến chùa lạy lục, cạo đầu, ăn năn, sám hối, nhưng rồi không bao lâu sau, chứng nào tật nấy,không bỏ được. Tôi cứ tiếp tuc cùng bạn bè đi chơi, hút cần sa, nhậu nhẹt, và lần đi đến con đường xử dụng thứ ma tuý nặng hơn và ghiền nặng hơn.    Đến năm 1996, tôi bị bắt trong lúc di chuyển có mang theo bạch phiến trong người. Lần này, tôi bị bắt bỏ tù. Sau khi ra tù, tôi bị bắt buộc đi cai nghiện. Tôi bị tù treo trong 2 năm. Mỗi tháng tôi phải đi trình diện và thử nước tiểu. Thật sự lúc đó tôi rất sợ và tuân theo mọi lệnh luật của tòa. Tôi lo làm ăn và cũng trờ thành một con người tốt trong 2 năm đó.    Nhưng sau 2 năm đó trôi qua. Tôi bắt đầu gặp lại bạn bè cũ và tiếp tục đi theo con đường xưa ăn chơi trụy lạc. Tôi tìm lại cái cảm giác đê mê trong cuộc sống ma quái ấy trong một thời gian. Con ma ghiền lại theo bám tôi vì lúc đó cuộc sống tôi chưa có CHÚA trong lòng. Trong suốt quá trình sống như vậy, tôi đã uống rượu lái xe nhiều lần. Tôi đã bị bắt 3 lần trong khi uống rượu lúc lái xe, xãy ra tai nạn, đánh lộn. Mỗi lẩn xãy ra chuyện tôi lại tiếp tục đi đến chùa lạy Phật, ăn năn, sám hối. Khi mọi việc tôi đã trả lời trước pháp luật và thi hành luật pháp xong xuôi rồi. Tôi bắt đầu diễn tiến trở lại con đường cũ trong sự tối tăm của ma qủi lôi kéo.    Rồi tôi lại thử thêm thuốc lắc, cuộc sống bắt đầu khó khăn về tài chánh, nên nhà của tôi thường hay bị cúp điện vì tiền điện đến 2 tháng chưa trả. Tủ lạnh thì không có đến chai nước lạnh để uống, nhưng tôi tiếp tục thắp đèn dầu mà ngồi đốt tiền thành khói thảnh thơi, bạn bè lúc có tiền thì rủ nhau hân hoan ăn nhậu, ăn hút. Còn lúc hết tiền thì họ lánh xa. Thân thể tôi lúc bấy giờ om nhom như con ma sống, tinh thần không còn hăng hái làm việc như xưa. Công việc làm thì cứ đi làm trễ, lúc thì gọi bệnh, lúc thì việc cớ này cớ nọ để tiếp tục che dấu và chiến đấu với cái bệnh ghiền của mình.    Cuộc sống theo đà xuống dốc, không bao lâu thì tôi bị đuổi việc vì call sick, và đi trễ nhiều quá. Vì công việc của tôi là thợ tiện. Có liên quan đến sản xuất phụ tùng máy bay (aircraft part) nên tôi làm việc mà đầu óc không có tập trung thành ra bị nhiều lần cảnh cáo về vấn đề làm hư và đi trễ. Dầu vậy, tôi cũng không thay đổi vì con ghiền đã ăn sâu vào tâm trí của tôi. Tôi không coi vấn đền làm ăn là quan trọng nữa, dầu trước đây tôi là môt người rất siêng năng trong viêc làm. Thế là không bao lâu, tôi bị đuổi việc, và không được hưởng được tiền thất nghiệp. Cùng lúc đó, nhà tôi đang mướn đến tháng chưa có tiền để trả cho chủ nhà. Đèn điện bị cúp tối thui vì 2 tháng chưa có trả tiền. Đến lúc đó, tôi nhìn lại thì cảm thấy mình đã đi qúa xa con đường tội tỗi, bế tắc, bạn bè đều xa lánh, bà con muốn giúp cũng e rằng đưa tiền cho tôi, tôi sẽ tỉếp tuc đem đốt thành những làn khói trắng. Trong những lúc khốn cùng như vậy, tôi cũng đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng thật ra tôi không có can đảm hành động khi không muốn bà ngoại tôi phải đau khổ khi mất đi một đứa cháu hư hỏng mà bà đã dành hết tình thương cho nó. Ngoại tôi sẽ sống ra sao khi tôi biết tôi có bề gì.

CHÚA đã đến trong lúc hoạn nạn khốn cùng:    

Trong lúc cuộc đời tôi không lối thoát thì Ngài đã ban cho tôi một sự sống. Tạ ơn CHÚA, Ngài đã không để tôi phải sinh ra ăn cắp, hay trộm cướp hay đi đến con đường chết. Rõ ràng đây là chương trình của Ngài. Ngài đã đem tôi ra khỏi thành phố mà bao năm qua tôi đã chìm trong u mê tối tăm không có ánh sáng bằng cách là Ngài cho một cặp vợ chồng tôi mới quen trên internet chưa hề biết mặt, cứu giúp tôi trong lúc tôi gặp hoạn nạn. Qúi vị ơi, đây là chuyện CHÚA sắp đặt, chứ không phải là chuyện hiển nhiên hay tình cờ. Lúc còn chơi online tìm bạn bốn phương, tôi tình cờ có quen một người bạn, thật sự tôi không nghĩ người bạn này sẽ giúp tôi cho tôi có công ăn việc làm, có nhà để ở, có tiền bạc. Họ làm chủ tiệm nails ,nhưng thật sự lúc họ không cần thợ nails đến học nghề, và tiệm của họ chưa bao giờ dạy nghề cho ai cả. Nhưng do ý Chúa, Ngài đã đặt để trong lòng họ. Cảm tạ CHÚA, và tôi được hai vợ chồng này cho học nghề nails, ăn ở chung nhà, có công việc làm, lương lảnh nhiều hơn lúc tôi đi làm hãng xưỡng. Tạ ơn CHÚA, tôi bắt đầu yêu cuộc sống trở lại, và từ bỏ cái bệnh ghiền kia vì đã trải qua cơn khủng hoảng vừa rồi. Nhưng bia và rượu và thuốc lá thì tôi vẫn uống và hút đều đều.    

Bị sở di trú bắt bỏ tù và bắt trục xuất về VN vì tội lỗi của quá khứ:    

Lúc đó tôi làm ăn được gần 2 năm, trong năm 2005 tôi được về VN hai lần, lần đầu về qua lại không có gì trục trặc. Lần sau về lúc tháng 10, 2005. Khi chuẩn bị làm thủ tục giấy tờ nhập cảnh lại nước Mỹ thì tôi bị giữ lại. Vì luật mới ra sau khi biến cố năm 11/9/2001, bất cứ ai chưa có quốc tịch trong qúa khứ có phạm tội nặng (felony) khi sống ở Mỹ thì những người có phạm tội đó phải bị bắt giam và trả lời trước luật pháp mới của sỡ di trú. Tôi đã từng bị bắt với tội mang cần sa, bạch phiến và đã từng bao lần uống rượu lái xe, đánh lộn, nên tôi bị giữ lại và bị bắt bỏ tù để trả lời trước pháp luật của tòa án INS (sỡ di trú). Mặc dầu những tội đó là cách xa gần 10 năm rồi và tôi cũng đã lảnh án và trả án xong xuôi hết rồi, và cũng đã được trả tự do sau khi xong thời gian của án tù, probation, bị phạt tiền, court disposition vv…    Họ bắt giữ tôi, và khi những nhân viện cảnh sát nhìn vào hồ sơ của tôi, họ đều lắc đầu, và nói rằng: tôi nên chọn con đường là tình nguyện hồi hương về VN thì hay hơn là để toà án INS trục xuất tôi ra khỏi nước Mỹ. Vì theo như họ biết thì hồ sơ phạm tội cũ của tôi nhìn vào không có hy vọng. Tôi hoàn toàn thất vọng khi một chuyện rất quan trọng liên quan đến đời sống và mạng sống của tôi thình lình xãy ra mà không có dự định hay chuẩn bị của tôi. Tôi như bị một cú sốc thật mạnh đến nỗi tôi sắp gục ngã khi nghe nói rằng tội sẽ bị trục xuất khỏi nước Mỹ và trả về VN. Họ bắt tôi và còng hai tay hai chân tôi như một kẽ phạm tội giết người. 

Tuần lễ đầu tiên, tôi được đưa ra tòa để trả lời trước toà. Quan toà kêu tôi liên lạc với người thân, và bảo họ phải tìm cho tôi một luật sư lo về trường hợp của tôi.

Tuần lễ thứ nhì, quan toà hỏi tôi là tôi có định tự nguyện hồi hương về VN hay là tôi đợi toà án trục xuất.
Tuần lễ thứ ba tôi được đưa ra tòa, nhưng vì chưa có sự đại diện của luật sư nên ông tòa không xử tôi? 
Tuần lễ thứ tư tòa hỏi tôi có muốn nạp đơn xin đi một nước nào khác nếu có một nước nào đó nhân đạo nhận tôi. Tôi xin thú thật với qúi vị, nước Mỹ là một nước nhân đạo lắm rồi, mà họ còn muốn trục xuất tôi thì tôi nghĩ không có một nước nào dám chấp nhận một con người như tôi đâu. Lúc đó tôi cũng không còn tình thần để nghĩ gì nhiều hơn nữa. Tôi cứ phó mặc cho người thân gắng công tìm cho tôi một luật sư.    

Tuần lễ thứ năm, người thân tôi đi đến vài người luật sư, lúc đầu ho đòi $3000, rồi lên $5000 nhưng họ không bảo đảm tôi sẽ được trả tự do hay không? Trong khi quan tòa thì muốn tôi phải có luât sư để kết thúc vụ án này cho xong, nên tuần lễ cuối cùng ông ta không đợi được nữa, quan toà kêu tôi là tuần tới ra toà thì tôi phải tự bào chữa cho mình (Self reference) và theo như luật lệ, tôi có quyền đem ra vài người bạn làm chứng về cuộc sống của tôi trong những năm qua như thế nào.    

Tuần lễ thứ sáu, lặng lẽ trôi qua tôi sống trong một con người lý trí và tinh thần hoàn toàn sụp đỗ, trong khi người thân tôi bảo rằng bao nhiêu luật sư nhìn vào hồ sơ của tôi họ đều lắc đầu và không người luật sư nào đảm bảo nhận vụ án này, vì họ biết chắc rằng nếu họ nhận case này thì cơ hội tôi được ở lại nước Mỹ không có gì là lạc quan cho lắm.Suốt những ngày tôi ở trong tù,tôi không biết đã bao lần van vái cầu xin đến tất cả các vị Phật hằng ngày.Thậm chí, tôi kêu cầu luôn đến những người thân đã chết. Thật bây giờ tôi mới thấy mình qua ấu trỉ và dị đoan vô cùng. Trong khi những người chết kia, họ còn lo cho linh hồn của họ chưa xong, có đâu mà phò hộ cho tôi, thật tức cười. Nhưng suốt mấy tuần đó, tôi chưa hề tìm được giây phút bình an nào mà sự việc ngày càng trở nên xấu hơn.    

CHÚA đã đến kịp lúc, NGÀI đã giải cứu tôi ra khỏi tù:    Sau khi đã van xin hết Phật này Phật nọ.tâm hồn quá mệt mỏi. Còn khoảng hai tiếng đồng hồ nữa là tôi chuẩn bị ra tòa để quan tòa quyết định bước ngoặc quan trọng cho cuộc đời tôi. Lúc đó bỗng dưng tôi nhớ đến: còn có một Đấng mà tôi chưa kêu cầu đến. Đó là CHÚA JESUS.    Tôi quỳ xuống và cầu xin NGÀI trong nước mắt. CHÚA ơi! Con là người ngoại Đạo, nhưng con tin có CHÚA ở trên cao. CHÚA ơi! NGÀI đã từng nói :” Ai gõ cửa NGÀI thì NGÀI sẽ mở, ai cầu xin NGÀI thì NGÀI sẽ ban cho.CHÚA ơi giờ đây con cầu xin NGÀI đưa con ra khỏi tù đi CHÚA ơi”.  

  Tôi nhớ lại những tháng còn ở trại tỵ nạn. Có đôi lần tôi vì ham vui mà đi theo bạn bè vào nhà thờ và nghe loáng thoáng ông cha giảng lời CHÚA. Sau này khi đọc Kinh Thánh tôi mớì biết đó là lờì hứa của CHÚA trong Phúc Âm Ma-thi-ơ đoạn 7 câu 7-8 Và trong Phúc Âm Lu-ca đoạn 11 câu 9-10 .    "
Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho. Bởi vì, hễ ai xin thì được; ai tìm thì gặp; ai gõ cửa thì được mở."    
Giờ ra tòa cũng đến, họ còng hai chân hai tay tôi giải ra tòa. Hai người nhân chứng là chủ tiệm của tôi và cô bạn gái làm chung cũng có mặt. Quan tòa hỏi tôi những câu hỏi về cuộc sống của tôi xảy ra trong quá khứ từ lúc tôi mới bước chân sang Mỹ cho đến hiện tại. Thật sự mà nói, một người đang có tâm trạng bình thường cũng chưa chắc gì nhớ rõ và trả lời được hết. Huống chi tôi đang là một tội nhân đang trong con đường bế tắc. Tạ ơn CHÚA, Ngài đã cho tâm hồn tôi bình tỉnh và nhớ rất rõ ràng từng chi tiết để trả lờì tất cả những câu hỏỉ của quan tòa.

Tôi biết chắc chắn rằng: đây chính là cánh tay mạnh sức của Chúa đã giúp sức cho tôi. NGÀI đã ban cho tôi một sự bình an trong tâm hồn và tinh thần sáng suốt để trả lời thành thật. Hai người nhân chứng cũng nót tốt về tôi trong những ngày tôi làm chung với họ. Phiên tòa căng thẳng kéo dài trong mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng hai quan toàn đã đưa đến quyết là: trả tự do hoàn toàn cho tôi ngay ngày hôm đó và tôi được tiếp tục ở lại nước Mỹ. Hallelujah! Cảm tạ CHÚA!    
Thật tôi không sao quên những giây phút đó. NGÀI đã giữ đúng lời NGÀI đã hứa trong Thánh Kinh Thi Thiên đoạn 102:19-20    "Vì từ nơi thánh cao Ngài đã ngó xuống, Từ trên trời Ngài xem xét thế gian, Đặng nghe tiếng rên siếc của kẻ bị tù, Và giải phóng cho người bị định phải chết."

Thật ra, tôi nghĩ mình chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi. Không đáng gì để nhận lảnh sự yêu thương tha thứ của NGÀI. Nhưng với tình yêu thương vô bờ bến của NGÀI, NGÀI đã yêu thương tôi vô điều kiện. Thật ra tôi không có gì để đánh đổi tình yêu ấy của NGÀI. Cảm tạ CHÚA JESUS yêu dấu. Sau khi được ra tù, tôi trở lại kiếp sống bình thường, tôi đã chưa hoàn toàn dâng trọn sống tôi cho NGÀI vì thế tôi lại tiếp tục con đường lầm lạc tối tăm: thờ hình tượng, rồi dần dần ma quĩ kéo tôi đi lại con đường cũ không bao lâu lại tiếp tục uống bia, hút thuốc lá, hút cần sa. Từ năm 2006-2007 tôi hoàn toàn trở thành con người ghiện bia rất nặng.Tôi không thể thiếu bia trong 1 ngày. Và thuốc lá mỗi ngày hai gói cùng với cần sa không thể thiếu. Thân thể tôi không còn sức sống cộng thêm cái bệnh đau lưng là hậu quả của những lần đụng xe. Mỗi buổi sang tôi phải rất khó nhọc lê lết ra khỏi giường ngũ mình. Hầu như ngày nào cũng vậy.    
Ánh sáng của CHÚA chữa lành bệnh tật và soi sáng tâm linh tôi:

Vào tháng tư năm 2007, tôi có dịp đi thăm người cousin của tôi ở California. Cũng như thường lệ, tôi thức dậy trong đau đớn khi bước ra khỏi cái sofa một cách khó nhọc, đã làm người cousin tôi không an tâm. Cô ta dẫn tôi đến một bác sỉ điều chỉnh xương lưng. Thật sự mà nói, ông bác sỉ đó làm lưng tôi thêm đau.Sau đó, người cousin tôi mới nói với tôi rằng: hay là dẫn Hùng đến bác sỉ JESUS.    

Tạ ơn CHÚA! Đêm hôm đó, tôi cùng hai người cousin đi đến nơi nhóm họp của con cái CHÚA. Sau khi nghe bà Mục sư giải thích về CHÚA JESUS.Tôi đã hoàn toàn từ bỏ cái tâm linh của thế giới đen tối kia.Tôi dọn sạch tấm lòng và dâng trọn đời sống tôi cho NGÀI để Ngài làm chủ tâm hồn tôi. THẦN LINH NGÀI cũng giáng trên tôi. Liền lúc đó, tôi cảm nhận được một cảm giác yêu thương đang tỏa khắp tâm hồn và một sự ăn năn thống hối tràn ngập trong tôi. Tôi đã được NGÀI chữa lành đôi mắt tâm linh mù lòa của tôi bao lâu nay.Tôi thật sự khóc với NGÀI,tôi quá sung sướng khi biết được rằng từ đây, tôi có một ngườI CHA Thiên Thượng cao qui hơn tất cả bao nhiêu người cha trên cõi đờI này. NGÀI đã đến và lấp kín hết bao nhiêu nổi buổn và sự mất mát trong kiếp sống mồ côi của tôi y như lờI NGÀI đã nói trong GIĂNG 1:12 “ Nhưng hễ ai đã nhận NGÀI ,thì NGÀI ban cho quyền phép trở nên con cái ĐỨC CHÚA TRỜI, là ban cho những kẻ tin NGÀI.”    Tôi biết được rằng CHÚA đang sống trong tôi. NGÀI đã sanh tôi lại một lần nữa.    Sau đêm tái sanh đó, sáng hôm sau, cũng ngũ trên một cái giường sofa đêm hôm qua nhưng sáng hôm nay, tôi thức dậy với một con người mới. Bao nhiêu đau đớn của bao ngày qua đã tan biến đi đâu hết rồi. Tôi ngồi bật dậy manh mẽ trước sự ngạc nhiên của tôi và của hai ngườI cousins. Tôi sung sướng đến cảm động, cảm tạ CHúA JESUS trong những giọt nước mắt biết ơn NGÀI. Chúng tôi cùng nhau reo mừng và cảm tạ CHÚA. Trong lúc reo mừng cảm tạ sự chữa lành của NGÀI, tôi cảm nhận được rằng có một tiếng nói thân yêu vang ra từ nơi sâu thẵm của đáy lòng tôi rằng: Ngày ấy ở trong tù, tôi đã kêu cầu cùng NGÀI, và chính NGÀI đã mở cửa cho tôi ra. Tạ ơn CHÚA! Tôi không thể nào kềm được cơn súc động mạnh trước sự nhân từ bao la của NGÀI. NGÀI đã yêu thương tôi từ lâu rồi, cho dù lúc đó tôi chưa thật sự dâng đời sống tôi trong tay NGÀI.    

CHÚA thật sự chửa lành hết mọi bệnh tật ghiền bia rượu và thuốc lá, cần sa. Bây giờ tôi đã thật sự được ánh sáng của NGÀI, làm con của NGÀI. Tánh tình tôi dể chịu và yêu thương. Sau một tuần ở California tôi về lại tiểu bang Connecticut nơi tôi ở. Tôi tiếp tục đọc lời CHÚA, nhờ lời NGÀI soi dẫn trong hai tuần sau đó, tôi đã thật sự bỏ uống bia, bõ hút thuốc lá và bỏ hút cần sa một cách dể dàng trong năng quyền của NGÀI. Tôi đã nhân danh CHÚA JESUS công bố từ bỏ hết tất cả thói hư tật xấu một cách mạnh mẻ nhờ sức mới của NGÀI ban. Qua năng quyền phép lạ CHÚA thay đổi trên đời sống tôi. Ngoại tôi bắt đầu thấy vui vẻ và tin tưởng nơi CHÚA JESUS. Và bà cũng đã tuyên xưng công bố đức tin dâng trọn đời sống và tâm linh lên CHÚA JESUS. Tạ ơn CHÚA đã tiếp nhận và tha thứ hết bao nhiêu tộI lổi của ngoại tôi. Bà tôi bây giờ rất được bình an tin tưỡng nơi CHÚA và cầu nguyện đến NGÀi mỗi ngày. Thánh Kinh Công vụ các sứ đồ đoạn 16 câu 31 lời CHÚA có hứa: “Hãy tin ĐỨC CHÚA JESUS, thì ngươi và cả nhà đều sẻ được cưú rỗi.” (Công vụ các sứ đồ 16:31)    

Lời kết    

Kính thưa tất cả quí ông bà anh chị em thân thương!Sở dỉ tôi muốn chia sẻ những phước hạnh của CHÚA đã ban trên đời sống tôi. Vì tôi muốn tất cả quí vị đều được hưởng phước hạnh ấy. Từ lúc có CHÚA JESUS làm CHÚA CƯÚ THẾ cho đời sống tôi, tôi được nhận lảnh hoàn toàn miễn phí những phước hạnh bình an mà Ngài tuôn đỗ xuống. Sự bình an mà tiền bạc không thể nào mua được đâu quí vị ơi. Tôi xin được chia xẻ tình thương này đến quí vi. Ước mong những ai nếu chưa bao giờ nghe về CHÚA JESUS, hay là chưa tiếp nhận CHÚA làm CƯÚ CHÚA đơì sống mình. Xin hãy đến gần và cầu xin với CHÚA, làm quen với NGÀI. Vì NGÀI đang sẵn sàng giang rộng vòng tay yêu thương đón chờ. Xin đừng đứng xa xa và xem NGÀI như một ĐẤNG xa lạ. Thật ra, CHÚA rất yêu thương và gần gũi nều chúng ta kêu cầu đến danh NGÀI. Chúng ta sẽ nhận được biết bao nhiêu là món quà miễn phí quí nhất trên đời này mà tiền bạc không sao so sánh được. Xin chân thành cảm ơn hết tất cả độc quí giả, quí ông bà anh chị em gần xa đã lắng nghe và đọc những lời chia sẻ phước hạnh của CHÚA JESUS. NGÀI sẽ chúc phước thật nhiều trên đời sống của quí vị. Xin kính chúc quí vị luôn luôn bình an và hưởng được nhiều món quà quí giá nhất đến từ NGÀI. Trong danh CHÚA JESUS CHRIST tôi cầu nguyện bình an cho quí vị. Amen !!!

Phước cho người đã tin, vì lời CHÚA truyền cho sẽ được ứng nghiệm!    
Xin gởi lời chào thân thương trong ĐẤNG CHRIST đến với quí v