Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Friday, January 20, 2012

Giao Mùa



Chúng ta đang sống trong những ngày đầu năm dương lịch nhưng lại là trong tháng cuối của năm âm lịch. Đây thật là những ngày giao mùa, giữa cũ và mới, giữa quá khứ và tương lai, giữa những gì đã qua và những gì sắp đến. Những ngày giao mùa cũng như những buổi giao thời thường đem đến cho chúng ta những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Vừa bùi ngùi nhìn lại quá khứ nhưng cũng vừa băn khoăn suy nghĩ đến ngày mai. Người lớn tuổi thì thường có khuynh hướng nhìn lại quá khứ nhiều hơn trong khi người trẻ thì hướng đến tương lai. Nhưng dù là hướng về tương lai hay nhìn lại quá khứ, mỗi chúng ta đều có một hiện tại mà mình phải sống và sống như thế nào trong phút hiện tại đó mới là điều quan trọng vì chính phút hiện tại nầy sẽ quyết định cho tương lai và khi đã bước vào tương lai để nhìn lại, cái quá khứ đó lại chính là giây phút hiện tại nầy.
Sống như thế nào trong hiện tại nói đến một triết lý sống, một cái nhìn vào đời sống, nói đến thái độ của chúng ta trong cuộc sống hằng ngày. Cái nhìn của chúng ta vào đời sống, thái độ của chúng ta trước cuộc sống sẽ quyết định mọi suy nghĩ, lời nói và hành động của chúng ta. Thái độ sống đó đến từ con người bên trong của chúng ta. Sống trong một xã hội vật chất, chúng ta dễ bị chi phối vì những yếu tố bên ngoài như tiền bạc, áo quần, nhà cửa, xe cộ... Chúng ta không biết hay quên rằng yếu tố bên trong hay con người bên trong mới quan trọng. Những yếu tố như niềm tin, quan niệm sống, cái nhìn vào giá trị. Đó mới là những yếu tố quyết định. Con người chúng ta là một sinh vật tâm linh, yếu tố vật chất chỉ là một phần nhỏ và vì vậy niềm tin hay lý tưởng sống mới là điều quan trọng, đáng cho chúng ta quan tâm, để ý. Trong những ngày giao mùa nầy, chúng tôi mời quý vị nhìn lại vào đời sống, xem thử mình đang đeo đuổi điều gì và những gì mình đeo đuổi đó sẽ đưa mình đến đâu. Chúng ta cần quyết định khôn ngoan trong phút hiện tại nầy vì nó sẽ quyết định cả cuộc đời và số phận của chúng ta.
Một học giả nổi tiếng trong Kinh Thánh là Thánh Phao-lô. Ông đã một đời khó nhọc chạy theo lý tưởng của mình và ông cũng đã thành công nữa. Nhưng từ khi đối diện với Chúa Giê-xu, đời sống của ông đã thay đổi hoàn toàn, công danh sự nghiệp không còn có ý nghĩa gì nữa vì ông đã tìm thấy ý nghĩa đời sống trong Chúa Giê-xu. Ông thuật lại kinh nghiệm của ông, cũng là lời nhắn nhủ cho chúng ta như sau. Thánh Phao-lô viết: “Tôi cứ làm một điều: quên lửng sự ở đằng sau, mà bươn theo sự ở đằng trước, tôi nhắm mục đích mà chạy, để giựt giải về sự kêu gọi trên trời của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus.”
Lời nói nầy cho thấy cả hiện tại, quá khứ và tương lai trong cuộc đời của Thánh Phao-lô. Hiện tại, ông có một quyết tâm. Ông nói, “Tôi cứ làm MỘT điều.” “Một điều” xác nhận quyết tâm của Phao-lô. Ông có thể bị chi phối hay lôi cuốn vì những điều khác, nhưng ông quyết tâm, chỉ chú tâm vào một điều và chỉ một điều mà thôi. Để có thể sống vui, sống mạnh, chúng ta cũng cần có một quyết tâm như vậy. Quyết tâm đeo đuổi một điều mà thôi, đừng để cho những điều khác chi phối. Có những người có quá nhiều mục tiêu, nay đeo đuổi điều nầy, mai đeo đuổi điều khác, cuối cùng họ chẳng đi đến đâu cả. Chúng ta cần xác định mục đích của đời sống và quyết tâm đeo đuổi mục đích đó.
Trong hiện tại, sứ đồ Phao-lô quyết tâm, còn đối với quá khứ, ông nói ông “quên lửng sự ở đằng sau.” “Quên lửng sự ở đằng sau” hàm ý không còn chú tâm vào những việc đã qua và để cho nó làm mình bận tâm. Con người chúng ta thường có hai khuynh hướng như sau về quá khứ: hoặc là nhớ về quá khứ huy hoàng để nuối tiếc hoặc nghĩ đến dĩ vãng buồn đau để khóc than. Đây là những điều không thiếu trong thơ văn và âm nhạc. Dĩ nhiên chúng ta không phủ nhận cái rung động của tâm hồn khi nhìn về quá khứ, nhưng nếu cứ sống mãi với quá khứ, dù là quá khứ vàng son đi nữa, chúng ta sẽ không đi đến đâu cả. Vì vậy đối với quá khứ, ta có thể luyến nhớ nhưng đừng để cho nó trở thành một thứ hành lý quá tải của đời sống. Sống trong mộng mơ hay đau khổ của quá khứ đều không đem lại lợi ích gì cho đời sống cả.
Đối với hiện tại ta phải quyết tâm, đối với quá khứ ta phải để nó sang một bên. Còn đối với tương lai thì sao? Thánh Phao-lô nói, “Tôi nhắm mục đích mà chạy.” Thật ra cả ba đều có liên quan mật thiết với nhau. Vì có mục đích trong đời sống, ta phải quyết tâm, vì đã quyết tâm ta sẽ không để cho quá khứ hay bất cứ điều gì khiến chúng ta bận tâm. Với mục đích trước mắt, chúng ta chỉ còn một việc để làm, đó là “nhắm mục đích mà chạy.” Đây là hình ảnh của người lực sĩ chạy bộ. Người lực sĩ khi đã tham dự cuộc đua sẽ không để cho bất cứ điều gì làm cho mình bận tâm. Người ấy chỉ có một điều cần làm và phải làm là chạy cho đến đích. Cái đích trong cuộc đời của Thánh Phao-lô là “giựt giải về sự kêu gọi trên trời của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus.” Các lực sĩ chạy đua để được giải thưởng là huy chương hay chiếc vòng bằng lá đội trên đầu, cũng có thể là hiện kim, hiện vật. Nhưng là gì đi nữa, những thứ đó sẽ không còn.
Trong đời sống tâm linh, giải thưởng đó là sự sống vĩnh hằng Thiên Chúa dành cho chúng ta. Sự sống vĩnh hằng không chỉ là sự sống trong cõi đời sau nhưng là một đời sống có ý nghĩa ngay trên trần gian nầy. Và đó chính là điều Thiên Chúa hứa ban cho những người tin nhận Ngài. Chúa Giê-xu phán, “Ta đã đến hầu cho chiên được sống và được sống sung mãn.”
Chúng ta đang sống trong những ngày giao mùa, giữa cũ và mới, giữa quá khứ và tương lai. Bạn đang có cái nhìn như thế nào vào tương lai? Bạn vẫn còn đang tiếc thương quá khứ hay đang có một quyết tâm tích cực cho những ngày trước mắt. Bạn có thấy rằng chung quanh chúng ta lúc nào cũng có những hình ảnh nhắc cho chúng ta nhớ là thời gian đang qua không? Cây kim trên đồng hồ, tờ lịch trên vách, nếp nhăn trên má, những sợi tóc bạc nơi vầng trán... Tất cả cho thấy rằng thời gian đang lạnh lùng trôi và ta không thể níu kéo dù chỉ là một giây, một phút. Trước dòng thời gian đang trôi đó, lúc nào ta cũng có hiện tại, quá khứ và tương lai. Khi bắt đầu nghe câu chuyện nầy, lúc đó là hiện tại nhưng bây giờ đã thành quá khứ. Và giờ phút hiện tại nầy chính là tương lai của những phút trước đây. Nếu thời gian cứ lạnh lùng trôi và trôi nhanh như vậy thì Bạn làm gì với dòng thời gian nầy? Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi nhìn dòng đời lạnh lùng trôi như vậy? Chúng ta cần có một quyết tâm cho hiện tại. Quyết tâm đó là đừng để cho những gì của quá khứ khiến cho ta phải bận tâm, dù đó là quá khứ huy hoàng hay đau thương. Quyết tâm đó là nhắm vào một mục đích rõ ràng cho đời sống. Thánh Phao-lô ngày xưa và hàng tỉ người khác đã tìm thấy mục đích của cuộc đời trong Chúa Cứu Thế Giê-xu, Đấng đã giáng trần chịu chết vì tội của chúng ta để đem chúng ta trở lại với Đức Chúa Trời yêu thương là Cha của chúng ta. Nhìn lên Chúa, chúng ta sẽ thấy được ý nghĩa của đời sống vì Chúa đã hứa với chúng ta là Ngài đến để cho chiên được sống và sống sung mãn. Bạn đã kinh nghiệm sự sống sung mãn trong Chúa chưa? Đây là lúc cho Bạn suy nghĩ và quyết định vì dòng thời gian sẽ tiếp tục trôi và sẽ đưa Bạn vào cõi vĩnh hằng. Bạn sẽ bước vào cõi vĩnh hằng đó với tràn đầy hy vọng hay chỉ là một viễn ảnh đen tối? Hãy đến với Chúa Giê-xu hôm nay, Ngài đang chờ đợi để ban cho Bạn một cuộc đời có ý nghĩa và một mục đích sống ngập tràn hy vọng.