Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …
Jang Siêu Nhân
Jang Siêu Nhân
Nếu sợ khổ mà không dám yêu thì ta có chắc là mình sẽ sống hạnh phúc hơn không? Đời sống còn nhiều thứ khác là mình sẽ sống hạnh phúc hơn không?
“Ai yêu rồi ít nhiều cũng trở nên mù quáng, thấy đối tượng mình yêu rất khác với mọi người, thấy đó là màu hồng tuyệt hảo. Vì thế ta muốn tháo tung “ranh giới cái tôi” của mình ra để mời người ấy vào, và dĩ nhiên, ta cũng muốn người ấy nhường chỗ cho ta môt nửa trong trái tim họ. Thậm chí có khi ta muốn dâng tặng cả cuộc đời mình cho họ, nên ta mạnh dạn tuyên bố “yêu hết mình”. Mà thực chất là ta không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, chứ không phải vì ta muốn phụng sự cuộc đời họ. Bởi khi màu hồng ấy trong mắt ta bắt đầu nhạt phai, thì ta cũng vội vàng tìm cách rút lui
Tình yêu như thế chỉ là sự trao đổi cảm xúc. Trong khi một tình yêu đích thực phải chứa đựng tình thương, phải có thái độ muốn hiến tặng và chia sớt để nâng đỡ cuộc đời nhau. Có thể ta đã từng lầm tưởng tình yêu là cung bậc cao hơn tình thương. Hóa ra, tình yêu nghiên về phía hưởng thục còn tình thương nghiên về phía trách nhiệm. Trong liên hệ tình cảm lứa đôi, nếu tình yêu lấn át đi tình thương thì tình cảm như lửa rơm “bạo phát bạo tàn”, còn nếu tình thương lấn át được tình yêu thì tình cảm ấy như lửa than “âm ỉ mãi cháy”. Dù khởi điểm của ta là vì tiếng sét ái tình, nhưng nếu ta biết nhận diện và buông bỏ bớt những đòi hỏi không cần thiết, để quan tâm đến cuộc đời của người mình thương, để ta thấu hiểu những khó khăn hay ước mơ của họ mà giúp đỡ, ta sẽ có được một tình yêu chân thật
Thi sĩ Xuân Diệu phát hiện ra những lý do khiến tình yêu rạn vỡ “Người ta khổ vì thương không phải cách. Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người”. Ta phải biết rằng mọi hiện tượng trên thế gian này đều phải nương tựa vào nhau để tồn tại. Tình yêu cũng không ngoại lệ. Sẽ không có cái gì gọi là tình yêu nếu nó tách biệt với những yếu tố khác như sự bình an, vững chãi, bao dung, cởi mở…Thậm chí nếu không có gia đình, bạn bè, xã hội, kinh tế, chính trị, đạo đức và cả thiên nhiên thì tình yêu cũng không có chỗ đứng nào để tồn tại. Cho nên biết quay về chăm sóc những yếu tố tưởng chừng “đứng ngoài tình yêu” ấy cũng chính là chăm sóc tình yêu.
Vậy mà khi yêu, ta thường chỉ đế ý tới sự ham thích nhau, suốt ngày cứ quấn chặt vào nhau không dám rời nửa bước. Đến khi một bên không thể đáp ứng sự thỏa mãn thì sự nhàm chán và phản bội nhau là điều tất yếu xảy ra, và chắc chắn bên ở lại sẽ ngã quị ngay lập tức vì không còn gì để sống….
Tình yêu cũng như một loại cây xanh, nếu ta không biết cách chăm sóc dưỡng nuôi, hoặc thừa hoặc thiếu, thì nó sẽ héo tàn và lụn bại. Cảm xúc thỏa mãn ai mà không thích, nhưng sự thỏa mãn ấy phải đi liền với trách nhiệm thì ta mới giữ gìn mãi được
“Yêu như yêu lần đầu
Xin nâng đỡ đời nhau
Bằng con tim hiểu biết
Lo sợ gì thương đau”
Xin nâng đỡ đời nhau
Bằng con tim hiểu biết
Lo sợ gì thương đau”
Minh niệm
Người ta yêu nhau để làm gì ?
Phải, đôi khi tôi vẫn thắc mắc. Rốt cuộc, người ta yêu nhau để làm gì ?
Ngày qua ngày, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay. Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài ca trên phố cổ. Chiều muộn, tôi thích ngồi vắt vẻo trên bậc thềm nhà hát, tay cầm que kem, lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng bảng lảng và những đôi bạn trẻ, tay trong tay, ngọt ngào và giản dị. Tôi nghĩ, “Người ta yêu nhau”.
Phải, người ta yêu nhau.
Nhưng để làm gì ?
Tôi có một cô bạn. Cô ấy thích một cậu bạn khác. Khi tôi bảo cô ấy “yêu đi”, cô ấy lắc đầu và bảo “yêu bây giờ thì cũng được, nhưng chẳng đi đến đâu … “. Tôi hơi thắc mắc. Vậy tình yêu có thể đi đến đâu ? Hôn nhân ư ? Một cuộc tình có thể kéo dài bao lâu ? 2 – 3 tháng, 2 – 3 năm, hay vài chục năm ? Đương nhiên, chỉ những người yêu nhau mới trả lời được câu hỏi này. Tôi không biết. Chúng ta còn quá trẻ, và đường còn quá dài. Tình yêu trong trẻo, tình yêu đầy màu sắc, tình yêu đẹp đẽ và tình yêu cũng có thể rất dễ bay đi …
Vậy nếu yêu nhau không là để dắt tay nhau lên xe hoa, thì yêu nhau để làm gì ?
Vài người bạn khác bảo tôi: “Là để cho vui chứ làm gì ?!”.
Có lẽ câu trả lời này không sai, mặc dù nghe có vẻ trần trụi. Tình yêu là hơi thở, là nhịp đập trái tim, là con người thật, không màu mè, không lừa dối. Tất cả chúng ta đều cần sự âu yếm, tất cả chúng ta đều cần ai đó nghĩ đến mình, quan tâm đến mình, có điều chúng ta có bộc lộ nhu cầu đó ra hay không.
Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …
Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia …
Jang Siêu Nhân
Nếu bạn thực sự yêu một người
Nếu bạn không chấp nhận quá khứ của một người thì đừng cố yêu người đó.
Là con người, ai mà không có quá khứ.
Là con người, ai mà không có quá khứ.
Nếu bạn không chấp nhận tính xấu của một người thì đừng cố yêu người đó.
Là con người, chẳng ai hoàn hảo.
Là con người, chẳng ai hoàn hảo.
Nếu bạn chưa thật sự hết yêu người cũ thì đừng cố gẳng yêu người khác.
Bạn sẽ tiếp tục làm tổn thương chính bạn và người đó.
Bạn sẽ tiếp tục làm tổn thương chính bạn và người đó.
Nếu bạn muốn thử thì đừng yêu người một người.
Nếu bạn muốn hết buồn thôi thì đừng yêu một người.
Nếu khi ngủ bạn gọi tên người khác thì đừng yêu một người.
Nếu khi bạn khóc bạn nghĩ đến người khác thì đừng yêu một người.
Nếu bạn muốn hết buồn thôi thì đừng yêu một người.
Nếu khi ngủ bạn gọi tên người khác thì đừng yêu một người.
Nếu khi bạn khóc bạn nghĩ đến người khác thì đừng yêu một người.
Nếu bạn là bạn thân của một người thì hãy cân nhắc xem đó là yêu hay chỉ là thích.
Ranh giới mong manh nhưng lại khác nhau hoàn toàn.
Ranh giới mong manh nhưng lại khác nhau hoàn toàn.
Nếu một người đòi hỏi bạn cho người ta tất cả thì đừng yêu người đó.
Nếu bạn không muốn thuộc về một người thì đừng yêu người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy thay đổi chính mình trước.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ chấp nhận hầu như tất cả những thứ thuộc về người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì khi bạn giận dỗi đừng dọa chia tay người đó.
Nếu bạn không muốn thuộc về một người thì đừng yêu người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy thay đổi chính mình trước.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ chấp nhận hầu như tất cả những thứ thuộc về người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì khi bạn giận dỗi đừng dọa chia tay người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì cả bạn và người đó sẽ sống tốt hơn.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng vì những thứ nhỏ nhặt mà giận dỗi.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không làm người đó khóc vì khi đó bạn cũng sẽ rất buồn.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không bao giờ muốn và cố gắng không làm tổn thương người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy để giành một khoảng lặng cho họ.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng vì những thứ nhỏ nhặt mà giận dỗi.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không làm người đó khóc vì khi đó bạn cũng sẽ rất buồn.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không bao giờ muốn và cố gắng không làm tổn thương người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy để giành một khoảng lặng cho họ.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn có thể không nhận ra rằng bạn đã cho họ nhiều đến mức thế nào mà luôn nhận thấy mình nhận quá nhiều.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng đòi hỏi ở người đó những điều không thể.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn hãy giữ gìn tất cả cho bạn và cho chính người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì chỉ cần nhìn vào mắt người đó bạn đã hiểu tất cả.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì thời gian luôn là quá ngắn ngủi.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng đòi hỏi ở người đó những điều không thể.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn hãy giữ gìn tất cả cho bạn và cho chính người đó.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì chỉ cần nhìn vào mắt người đó bạn đã hiểu tất cả.
Nếu bạn thật sự yêu một người thì thời gian luôn là quá ngắn ngủi.
Có những thứ cho đi rồi không thể lấy lại.
Có những thứ mất đi rồi không thể lấy lại.
Có những sai lầm không bao giờ sửa được.
Có những thứ mất đi rồi không thể lấy lại.
Có những sai lầm không bao giờ sửa được.
Có những vết thương không bao giờ lành.
Có những nỗi nhớ không bao giờ nguôi.
Có những thứ không bao giờ là của bạn.
Có những nỗi nhớ không bao giờ nguôi.
Có những thứ không bao giờ là của bạn.
Có những thứ lại là của bạn mãi mãi.
Có những con đường đã đi rồi không thể quay lại.
Có những cánh cửa luôn đóng.Có những vùng đất ảo tưởng.
Có những con đường đã đi rồi không thể quay lại.
Có những cánh cửa luôn đóng.Có những vùng đất ảo tưởng.
Vì vậy ” Khi yêu mới phải chân thành.”
Vì vậy ” Tình yêu là đáng quý.”
Vì vậy ” Tình yêu là đáng quý.”
Không có ai là không có tình yêu.
Không có ai là không được yêu.
Không có ai không yêu một ai.
Không có ai là không được yêu.
Không có ai không yêu một ai.
Chỉ đơn giản là người đó chưa xuất hiện mà thôi ♥
Sưu tầm
Sưu tầm
Yêu, là đi vào ngõ nhỏ
·
Nếu việc đi vào con ngõ nhỏ vẫn còn quá chung, vậy hãy tưởng tượng, yêu, như là đi vào một căn phòng tắt đèn, tối và thứ người ta nhìn thấy chỉ có màu đen.
Yêu, giống như đi vào một con ngõ nhỏ, thật nhỏ. Một khi đã đâm vào, người ta chỉ có thể tiến lên trước mà không có chỗ để quay đầu xe đi ngược lại. Yêu là tiến lên vào không ngoái đầu lại (còn nếu có người cứ cố đi lùi ra đằng sau, cái kiểu vừa đi vừa vặn cổ hơn chín mươi độ để nhìn đường đằng sau thì, bước đi, cậu chẳng biết cái gì về tình yêu cả). Người ta chỉ có thể đi mà không biết mình đang ở đâu nhưng người ta không thể biết mình đang ở đâu nếu họ không đi.
Vì sao đôi khi, người ta vẫn nói yêu mù quáng. Nếu việc đi vào con ngõ nhỏ vẫn còn quá chung, vậy hãy tưởng tượng, yêu, như là đi vào một căn phòng tắt đèn, tối và thứ người ta nhìn thấy chỉ có màu đen.
Tình yêu bắt đầu, hai người cầm tay nhau cùng bước vào căn phòng. Tình yêu lớn dần, căn phòng cũng to ra. Còn yêu, người ta còn nắm tay nhau, còn đi mà không cần ánh sáng, cho dù không biết trước mặt là gì, và điều quan trọng là họ không cần biết, họ thấy hạnh phúc và thấy cần tiếp tục nắm tay, cùng tiếp tục ở bên nhau. Như vậy, yêu đúng là không cần đến đôi mắt, chỉ cần bàn tay, đôi chân và trái tim còn thổn thức.
Tình yêu phai mờ dần, người ta đã không còn nắm tay nhau, vẫn đi bên cạnh nhau. Hết yêu, một người sẽ cố đi nhanh hơn và gọi với ra đằng sau. Lâu dần, khoảng cách lớn dần, tiếng gọi nhỏ dần. Và tới một thời điểm nào đó, người ta chỉ còn đi trong im lặng, đi trong chính khoảng không gian mà tình yêu ngày nào tạo ra và cố tìm được công tắc đèn để nhìn thấy cửa ra. Yêu, là đi vào ngõ nhỏ (Leap Year)
Ngừng lại để yêu thương…
Cuộc sống vội vàng, tất bật. Tình người mong manh, dễ vỡ. Có đôi lúc ta không biết mình đang sống vì cái gì nữa.
Giữa vòng xoáy cuộc sống bon chen, ồn ào này có lúc nào ta ngừng lại để yêu thương (hay chỉ là cảm nhận sự yêu thương).
Giữa vòng xoáy cuộc sống bon chen, ồn ào này có lúc nào ta ngừng lại để yêu thương (hay chỉ là cảm nhận sự yêu thương).
…Ngừng lại một phút để biết mình đang làm gì, làm như thế nào và làm vì ai.
…Ngừng lại và bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời, về con người
…Ngừng lại để biết ta vẫn còn tồn tại theo cách nghĩ của mình.
…Ngừng lại và bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời, về con người
…Ngừng lại để biết ta vẫn còn tồn tại theo cách nghĩ của mình.
…Ngừng lại để nhớ rằng ta đang yêu thương một ai đó và củng có một ai đó đang yêu thương ta. Cuộc sống vẫn trôi đi khi ta ngừng lại, ta nhìn lại mình của những năm tháng đã qua.
Một lần yêu thương, một lần tan vỡ. Nhiều lần yêu thương, nhiều lần tan vỡ.
Bạn bè ngày cũ bây giờ người còn người mất, có người đã thật xa xôi dù gần nhau trong gang tấc.
Khỏang cách không gian, khoảng cách thời gian đều không đáng sợ bằng khoảng cách của hai tâm hồn.
Ngừng lại để ta giật mình hoảng hốt, có phải ta đã quá vô cảm, quá lạnh lùng.
Bạn bè ngày cũ bây giờ người còn người mất, có người đã thật xa xôi dù gần nhau trong gang tấc.
Khỏang cách không gian, khoảng cách thời gian đều không đáng sợ bằng khoảng cách của hai tâm hồn.
Ngừng lại để ta giật mình hoảng hốt, có phải ta đã quá vô cảm, quá lạnh lùng.
…Bao lâu rồi ta đã không còn biết khóc, bao lâu rồi ta không còn nhối đau vì vết thương của một ai đó.
…Bao lâu rồi ta chỉ biết yêu mình! Ngừng lại để cảm nhận cuộc sống, ngừng lại để cảm nhận yêu thương.
…Bao lâu rồi ta chỉ biết yêu mình! Ngừng lại để cảm nhận cuộc sống, ngừng lại để cảm nhận yêu thương.
Sống và tồn tại là hai điều hòan toàn khác nhau, sống không chỉ ăn, là ngủ, là hô hấp, sống là phải được làm chính mình, được quan tâm, được chia sẻ, biết quan tâm, biết chia sẻ.
Đã bao lâu rồi ta không còn biết sống.
Trái tim ta vẫn còn đau lắm nhưng nỗi đau này là do ta hay do ai đó gây cho ta? Ta đã không biết yêu thương và ta đã trả giá, ta đã chỉ biết có mình nên ta đã mất nhau.
Đã bao lâu rồi ta không còn biết sống.
Trái tim ta vẫn còn đau lắm nhưng nỗi đau này là do ta hay do ai đó gây cho ta? Ta đã không biết yêu thương và ta đã trả giá, ta đã chỉ biết có mình nên ta đã mất nhau.
Nếu giờ đây ta còn đau vì vết thương ngày xưa ấy thì phải chăng ta lại không biết sống thêm một lần nữa.
Một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cuộc sống không có con đường cùng, chỉ có chăng là ta đã tự làm cùng đường mình. Cuộc sống đã cho ta yêu thương sao ta lại chối từ, cuộc sống cho ta niềm vui sao ta lại ưu buồn.
Một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cuộc sống không có con đường cùng, chỉ có chăng là ta đã tự làm cùng đường mình. Cuộc sống đã cho ta yêu thương sao ta lại chối từ, cuộc sống cho ta niềm vui sao ta lại ưu buồn.
Ôi cuộc sống mong manh, ngắn ngủi biết đâu ta sẽ chẳng có ngày mai, thôi hôm nay cho ta ngừng lại, ngừng lại một ngày để ta biết yêu thương.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương
Bài viết của Nguyễn Đức Hiền
Tác giả: Nguyễn Trung Kiên
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen
Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia
Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu [1][2]
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu [1][2]
39 ngày và em yêu anh
Nếu em nói rằng 39 ngày chưa khiến em có thể nhận ra bất cứ điều gì, chưa khiến em thấy trái tim mình loạn nhịp, chưa khiến em chắc chắn và cảm nhận được tình yêu ít nhất là của em thì cũng dễ tin lắm phải không anh? Nhưng nếu nói rằng sau 39 ngày ngắn ngủi ấy, anh đã ra đi nhưng tình yêu của em thì lại bắt đầu, anh có tin không, có ai cười không anh?
Đã thu rồi anh ạ! Thu không chợt đến khi em thức dậy vào buổi sáng, không bất ngờ khiến em ngỡ ngàng và bất giác nhận ra mà thu đến thật nhẹ nhàng như em có thể cảm nhận thấy rõ ràng lắm. Hơi thở giao mùa em cảm nhận được trong từng phút giây, trong sự giao động nhẹ nhất…
Chẳng như anh anh ạ!
Không giống như mùa thu, anh đến nhẹ nhàng nhưng khiến em giật mình, và khi anh ra đi cũng như thế, bất chợt.
Em chào mùa, mùa đã về rồi anh ạ!
Em chào mùa, mùa đã về rồi anh ạ!
Thu đã sang và đông sắp đến, mùa của em!
Em thích cái heo may nhè nhẹ, êm êm, dịu dàng, nồng ấm của hơi thu. Em mê hương hoa sữa nồng nàn thu cuối, hương thơm ngọt ngào còn vương vấn sang cả mùa đông. Mùa đông với những cơn gió lầm lì lạnh đến tê cóng, vậy mà em yêu, anh biết chứ?
Mùa về rồi, lạnh lắm biết không anh?
Nhớ không anh? Nhớ cái nắm tay đầu tiên bối rối, cái nắm tay bất chợt mà khiến em giật mình, nhưng ấm, cái gục đầu trên bờ vai anh bình yên đến lạ. Những xúc cảm thoáng qua tưởng chừng không vương vấn mà viết nên câu chuyện của em, câu chuyên ám ảnh em thật dài.
Nhớ không anh? Nhớ cái rét căm của mùa đông, rét đến run người, ánh mắt lầm lì chờ đợi của anh, cảm xúc băn khoăn, khoảng thời gian trằn trọc nghĩ suy của em về lời tỏ tình bất ngờ anh nói đêm khuya lạnh. Dòng tin nhắn dài, kéo dài thêm đêm em thức trắng nhưng không kéo dài khoảng thời gian với em là hạnh phúc. Ngắn ngủi nhưng không nhạt nhòa.
Nhớ không anh? Nhớ những con đường hun hút anh và em đã đi qua, những con đường mà em vẫn gục đầu trên bờ vai anh ngủ ngon lành, bình yên đến lạ. Nhớ bàn tay em bé nhỏ trong bàn tay anh gầy gầy, cái nắm tay thật chặt…tưởng chừng thật chặt! Đi qua những con đường hun hút ấy, anh còn nhớ không anh? Nhớ những câu chuyện của mình về những nơi mình sắp đến, nhưng giờ chỉ còn là sắp đến của ngày hôm qua. Những con đường cứ đi chỉ để đi, không mục đích, không điểm dừng đơn giản chỉ để em và anh có thể được ở bên nhau. Bất chấp những cơn mưa mà em vẫn cứ đi, những hạt mưa vẫn cứ bay bay đậu lên má, lên tóc mang theo niềm vui, làm bừng sáng cả nụ cười em, em yêu mưa từ đó. Vậy mà giờ đây chỉ còn mình em, cũng vẫn những cơn mưa làm ướt bờ vai em mỏng manh, trong cơn gió mùa se lạnh, em vẫn đi, đi để tìm lại trong em những hình ảnh, những kí ức mà nhạt nhòa nước mắt. Em nhớ!
Nhớ không anh? Nhớ những con đường hun hút anh và em đã đi qua, những con đường mà em vẫn gục đầu trên bờ vai anh ngủ ngon lành, bình yên đến lạ. Nhớ bàn tay em bé nhỏ trong bàn tay anh gầy gầy, cái nắm tay thật chặt…tưởng chừng thật chặt! Đi qua những con đường hun hút ấy, anh còn nhớ không anh? Nhớ những câu chuyện của mình về những nơi mình sắp đến, nhưng giờ chỉ còn là sắp đến của ngày hôm qua. Những con đường cứ đi chỉ để đi, không mục đích, không điểm dừng đơn giản chỉ để em và anh có thể được ở bên nhau. Bất chấp những cơn mưa mà em vẫn cứ đi, những hạt mưa vẫn cứ bay bay đậu lên má, lên tóc mang theo niềm vui, làm bừng sáng cả nụ cười em, em yêu mưa từ đó. Vậy mà giờ đây chỉ còn mình em, cũng vẫn những cơn mưa làm ướt bờ vai em mỏng manh, trong cơn gió mùa se lạnh, em vẫn đi, đi để tìm lại trong em những hình ảnh, những kí ức mà nhạt nhòa nước mắt. Em nhớ!
Nhớ không anh? Nhớ 99 giây đèn đỏ dài mà qua nhanh trong tích tắc. 99 giây anh dừng lại nắm tay em chặt hơn, 99 giây em vòng tay ôm lấy anh ấm hơn trong những cơn gió mùa lạnh buốt. Em đã yêu hơn màu đỏ ấy, và giờ em cũng dừng lại lâu hơn ở 99 giây dài đằng đẵng, một mình, để nhớ…!
Và có nhớ không anh, nhớ em ngang ngạnh, bướng bỉnh và trẻ con đến mức nào. Chắc chắn anh không quên đâu nhỉ, vì đó chính là lí do khiến anh rời xa em…Vài ngày đông ngắn ngủi viết nên cho em câu chuyện dài, viết nên cho em kí ức và kỉ niệm, in sâu vào trái tim em yếu mềm, khiến em nhớ khi em một mình, khi em bù đầu trong công việc, tất bật trong cuộc sống ồn ào. Để em cứ hoài niệm và mong chờ.
Biết không anh! Em luôn tự trách mình vô tâm không biết giữ cho riêng mình niềm hạnh phúc, để đến khi hạnh phúc êm đềm vụt mất mới ôm nỗi đau cho mình em. Nhưng ngày anh đi em mới nhận ra em yêu anh thật lòng. Em cũng chợt nhận ra tình cảm của anh chỉ thoáng qua nhẹ như cơn gió lạ, không đủ để viết nên chữ yêu chân thành. Có những lúc em thấy anh thoáng buồn, nhưng em biết trong những trăn trở của anh, chẳng bao giờ có em, trong những phút đăm chiêu của anh là một người khác. Vậy mà em vẫn mãi tiếc nuối niềm hạnh phúc mỏng manh, ngắn ngủi, vậy mà em vẫn ngốc nghếch ghi sâu những kỉ niệm, giữ chúng cho riêng mình.
Em sai đúng không anh, còn sai vì sao thì em cũng không rõ nữa. Em cũng đã từng ngộ nhận phải không anh. Nhưng giờ thì thôi anh nhé, em cũng chẳng còn ngộ nhận, do đó em cũng chẳng còn sai, em cũng chẳng còn những lỗi lầm. Giờ chỉ còn mình em với mùa thu của em heo may, se se lạnh và mùa đông em chờ… Anh nhé!
Đừng đặt tên nỗi nhớ làm chi
Hãy để gió ru anh vào cõi ngủ
Giấc mơ xanh giấc mơ xanh đén thế
Có khi nào anh chợt nhớ tên em
Hãy để gió ru anh vào cõi ngủ
Giấc mơ xanh giấc mơ xanh đén thế
Có khi nào anh chợt nhớ tên em