O. Henry đã viết một truyện ngắn cảm
động có tựa là “Món quà Giáng sinh” như sau: Một đôi vợ chồng nọ, Jim và Della,
họ rất nghèo, nhưng yêu nhau tha thiết. Họ không có tài sản nào quí giá cả. Người
vợ có mái tóc dài mượt mà óng ả, còn người chồng có chiếc đồng hồ cổ do cha
chàng để lại, nhưng không có dây đeo.
Một ngày nọ trước lễ Giáng sinh, cả hai đều âm
thầm mua một món quà cho người mình yêu dấu. Không ai tiết lộ cho người kia biết
ý định của mình. Della chỉ còn đúng 1 đô-la và 87 xu, không thể mua được gì.
Nàng đến tiệm cắt tóc, bán mái tóc đẹp của mình với giá 2 đô-la, rồi mua một sợi
dây đồng hồ bằng bạch kim về tặng cho chồng, để chồng gắn vào chiếc đồng hồ đeo
tay chàng có. Trong khi ấy, vì yêu vợ, yêu mái tóc tuyệt đẹp của nàng, Jim muốn
mua cho vợ chiếc trâm bằng đồi mồi viền ngọc để cài lên tóc. Chàng quyết định
đi bán chiếc đồng hồ không dây của cha để lại, để mua một chiếc trâm. Đêm Giáng
sinh, Jim về tới nhà, nhìn thấy mái tóc bị cắt ngắn của vợ, chàng đứng sững sờ.
Không phải vì chàng không thích hay không còn yêu nàng nữa, trái lại chàng thấy
nàng vẫn đáng yêu hơn bao giờ hết. Chậm rãi, chàng trao cho nàng món quà của
mình: Chiếc trâm đồi mồi viền ngọc, nhưng đã không còn mái tóc! Nàng cũng âu yếm
tặng lại chàng chiếc dây đồng hồ bằng bạch kim, mà đồng hồ thì không còn nữa!
Khi yêu
nhau, người ta luôn nghĩ đến nhau và muốn làm những điều tốt cho nhau. Họ đã hy
sinh cái tốt nhất của mình có, để người mình yêu được niềm vui trọn vẹn. Họ đã
mất cái mà họ đang có, và đó là cái mà họ yêu quí nhất, cho dù kết cuộc họ nhận
được món quà mà họ không còn có thể sử dụng, nhưng những kỷ vật ấy vẫn mãi là sự
minh chứng cho một tình yêu dâng hiến. Chúa Cứu Thế đã yêu bạn, hướng về bạn,
Ngài hiến dâng sự sống cho cuộc đời bạn.
“Lương
nhơn tôi thuộc về tôi, và tôi thuộc về người … sự ước ao người hướng về tôi.” Nhã
ca 2:16a, 7:10b