Đường đời cân đếm đo lường,
Hơn thua lớn nhỏ là thường xảy ra,
Cạnh tranh cho kịp người ta,
Nhưng rồi cũng sẽ yếu già mất đi!
Tốt hơn vui thỏa mọi thì,
Ban cho, giúp đỡ, tiếc chi với người,
Yêu thương chăm sóc, rộng rời,
Đến khi hữu sự, phước Trời đến ngay!
Đừng nên so sánh cân hoài,
Sống mà chắt bóp, tháng ngày có vui?
Thời gian bỗng chốc bay rồi,
Hỏi ai còn lại mà ngồi hưởng chi?
Gieo chi gặt nấy chứ gì,
Ban cho có phước, mọi thì thỏa vui,
Chúa cho tất cả sẵn rồi,
Đủ ăn đủ mặc, thật ôi an bình!
Theo gương Đấng Christ hiển vinh,
Không hề tính lợi, tiếc mình điều chi,
Hy sinh chịu chết cũng vì,
Yêu người lầm lạc đã đi sai đường!
Chớ nên đong đếm đo lường,
Nhưng luôn kính Chúa, yêu thương mọi người,
Công bình, duy Đức Chúa Trời,
Đấng hằng cân nhắc lòng người thế gian!
Tiểu Minh Ngọc
(– Lu-ca 6:38, - Ga-la-ti 6:7, - Châm-ngôn 16:2, - Công-vụ các Sứ-đồ 20:35b)