Mới đây tôi nhận đước một bức thư từ một phụ nữ
ở hội thánh mà tôi quản nhiệm vài năm trước đây ở Detroit. Mary viết thư để báo
cho tôi biết rằng cha cô đã từ trần. Tôi rất yêu mến thân phu của Mary. Ông là
một người có tính trầm lặng, sâu sắc và tôi rất kính trọng ông. Thật không thể
nào không kính trọng Lary Đa số những
người quen biết ông đều cảm thấy như vậy. Nhất là gia đình ông.
Lary và vợ ông đã dọn nhà đến Louisville để ở gần
nhà gia đình một người con gái của ông bà. Sau một thời gian, 3 người con gái của ông và gia đình của họ cũng dọn về
ở gần đó. Toàn thể gia đinh đều yêu mến Lary. Thật vậy, con rể của Lary nói rằng
anh muốn 4 đứa con của anh lúc lớn lên được biết ông ngoại của chúng.
Khi Lary bị bệnh ung thư ở óc, những người đàn
ông trong đại gia đình đã hết lòng chăm sóc cho ông. Tất cả đều ông coi ông như
một bạn thân nhất của họ.
Mary viết trong thư nói rằng dù cha của cô
không cử động được nhiều lúc sắp mất, ông vẫn qùy gối cầu nguyện mỗi tối với
Chúa. Cần 2 người để đỡ ông đứng dậy và đưa ông lên giưởng lại. Dù đầu óc ông
không được tỉnh táo lắm, ông vẫn còn nhận biết Cứu Chúa của ông.
Vào khoảng thập niên 1960m khi ở Detroit có cuộc nổi loạn giữa các sắc dân,
Lary đã đi ra đường phố để chăm sóc cho các người bị thương, lòng yêu thương mọi
người,nhất là những người cùng khốn đã khiến ông khích lệ Mary chọn ngành dạy học
ở khu lao động 16 năm trước đây.
Điều khiến tôi để ý đến trong lá thư là lời của một người bạn nói trong
tang lễ “thật là đau lòng vì thế giới đã mất đi một người công bình , và đó là
một mất mát to lớn.
Tôi thường tự hỏi người khác nói gì vè tôi khi tôi qua đời. Điều mà bạn bè
và gia đình nói lên là sự nhận xét về di sản mà chúng ta để lại. Đa số trong
chúng ta thường bận rộn sống cho chính mình và quên mất rằng sống thật sự là
gây dựng một di sản cho Chúa và cho những ngưới khác. Cuộc sống của bạn có đang
để lại một di sản gì không?