Ước nguyện của ông bà ngoại tôi là được mừng lễ kỷ niệm ngày thành hôn của họ với toàn gia đình. Những viên chức của chính quyền ở Đông-Bá-Linh bảo chúng tôi: là “điều này không thể được và lần này họ không thèm đọc đơn xin của chúng tôi nữa”. Dầu vậy, chúng tôi cứ tiếp tục kêu này với sự kiên trì và đức tin. Ở hai bức tường Bá-Linh những thành viện bị phân cách của chúng tôi, hết lòng cầu nguyện tin rằng “Chúa sẽ khiến việc không có thể xãy ra được có thể xãy ra”.
Ngày hôm sau chúng tôi lên đường, quyển sách tỉnh nguyện của chúng tôi mở ra ở Thi-Thiên 31: 8: “Ngài không phó tôi cho kẽ thù nghịch, nhưng đặt chân tôi vào chỗ rộng rãi”.
Nữa năm sau ngày 11 tháng 9 năm 1989, bức tường Bá-Linh bị sụp đỗ, chúng tôi được tự do, và gia đình chúng tôi được đoàn tụ.