Hắn đáp : “Không, tôi không có ý tìm Mục sư đâu.”
“Hôm nay anh đã ăn uống gì chưa ?
“ Ồ, tôi đã ăn chút ít hồi sáng sớm rồi.
“ Anh có muốn ăn trưa với tôi không ?
“ Ông có việc gì cần làm không ?
“ Không, mỗi ngày tôi lái xe vào thành phố này để làm việc nhưng tôi muốn mời anh đi ăn trưa với tôi.
“ Vâng, chắc chắn tôi đi với ông rồi. Hắn vừa nói vừa mỉm cười hồn nhiên. Hắn bắt đầu thu dọn các vật dụng và trong khi chờ đợi, tôi gợi chuyện :
“ Anh định đi đâu?
“
‘ Anh từ đâu đến đây?
“ Ồ ! tôi ở xa lắm, tận
“ Anh đã đi bộ như thế này bao lâu rồi ?
“ Ðã mười bốn năm “ hắn trả lời.
Từ đó tôi không còn sống như trước nữa” hắn nói tiếp “ Chúa bảo tôi hãy tiếp tục đi và tôi đã đi như vậy trong 14 năm rồi.”
“ Có bao giờ anh nghĩ rằng anh sẽ dừng chân không ?
“ Vâng có một lần tôi tưởng tôi có thể đừng chân nhưng Chúa vẫn kêu tôi tiếp tục đi phân phối Kinh Thánh cho những người đang cần. Tôi đi phân phát Kinh Thánh. Cả gia tài tôi mang trên lưng là những quyển Kinh Thánh. Tôi tìm việc làm để mua thức ăn và mua Kinh Thánh và tôi phát theo chỉ thị của Thánh Linh hướng dẫn tôi.
“ Anh gặp phản ứng của dân chúng như thế nào khi anh mang trên vai nặng nề và với một bản tìm việc làm của anh ?
“ Nhục nhã ! Họ nhìn tôi chằm chặp và phê bình nặng nề. Có lần họ ném cho tôi nửa ổ bánh mì đang ăn và tỏ vẻ cho biết họ không chấp nhận lối sống này. Nhưng khi họ biết rằng Chúa đang dùng tôi để đụng đến lòng ăn năn của họ thì họ rất ngạc nhiên và họ đã thay đổi như tôi tôi đã thay đổi trước kia”. Câu chuyện của ông ta cũng đang thay đổi tôi ! Chúng tôi ăn xong phần tráng miệng và Daniel thu thập đồ vật. Khi bước ra ngoài tiệm, Daniel dừng lại, xây qua tôi và nói : “ Hãy đến nhận ơn phước của Cha ta và thừa hưởng thiên đàng mà ta đã chuẩn bị cho ngươi. Khi ta đói, ngươi cho ta ăn, khi ta khát ngươi cho ta uống, hỡi kẻ lạ kia, ta sẽ ở với ngươi luôn !”
“ Bây giờ ông đi đâu?
“ Tôi tìm trong bản đồ nhỏ này một công viên, có lẽ tôi sẽ đến đó.
“ Ông hy vọng sẽ tìm được việc làm ở đó không ?
“ Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ là tôi nên đến đó. Tôi hình dung có vài người ở đó cần quyển Kinh Thánh. Tôi sẽ đến đó.” Ông ta cười và thật ấm lòng với sứ mạng mà ông nhận lãnh. Tôi đưa ông ta về chỗ mà tôi đón ông cách hai giờ đồng hồ.
“ Ông có thể ký tên vào quyển sổ này hay không để kỷ niệm những người tôi đã gặp?
Tôi viết vài hàng rằng sự dấn thân của ông ta đã chạm mạnh mẽ vào lòng tôi và đã thay đổi tôi. Tôi ghi nhanh một câu trong sách Giê rê mi rằng: “ Ta biết những chương trình của ta cho ngươi, Ðức Giê hô va phán, những chương trình cho ngươi sự thịnh vượng và không mang khó khăn cho ngươi đâu. Những chương trình này sẽ mang đến ngươi một tương lai và hy vọng.”
“ Vâng, tôi đồng ý và tôi cũng rất thương ông.
“ Ðức Chúa Trời là Ðấng tốt lành".
“ Vâng, Ngài là Ðấng tốt lành. Lần cuối cùng ông được người khác ôm từ giã cách bao lâu ?
“ Lâu lắm rồi !
“ Vâng tôi sẽ ỡ đó và chúng ta lại gặp nhau.
“ Khi ông thấy điều gì khiến ông nghĩ đến tôi, xin ông cầu nguyện cho tôi ! ”
“Vâng , tôi hứa sẽ cầu nguyện cho ông. “
“ God bless you.”
Tôi treo đôi găng tay đó trong phòng làm việc của tôi. Nó giúp tôi nhìn thế giới bên ngoài và nhân loại một cách rõ ràng và chính xác hơn. Nó giúp tôi nhớ đến người bạn độc nhất hai giờ đồng hồ và cầu nguyện cho sứ mạng của ông ta. Tôi nhớ lời ông ta nói : Gặp nhau ở Giê-ru-sa-lem mới !?