Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Friday, August 1, 2014

Mẹ Tôi




Đối với những người còn mẹ, có lẽ từ tấm bé cho đến lúc trưởng thành, chẳng có một từ ngữ nào được dùng nhiều hơn chữ mẹ. Nếu còn sống chung với mẹ, chắc chắn mỗi ngày chúng ta gọi mẹ ít nhất một lần, nếu không nói là hơn. Có một cái gì đó thật nhiệm mầu trong chữ mẹ, thật thần thánh, nhưng cũng thật ấm cúng. Thật êm đềm, nhưng cũng thật mạnh mẽ, nó thôi thúc chúng ta tìm về từ cội nguồn của mình, nó khơi dậy trong ta những kỷ niệm thật êm, thật đẹp, thật ngọt ngào nhưng cũng thật thanh thoát, thật dễ thương, thật khó quên của thời thơ ấu.


Tôi nhớ khi còn bé tí, thích nhất là mỗi lần mẹ đi chợ về. Mẹ đi bao giờ thì chả biết, nhưng cứ hễ trưa trưa, xế xế một chút là đã bắt đầu vọng trông ra cửa để chờ mẹ về, thấy xa xa, có bóng chiếc xe thồ là biết ngay bóc: mẹ đã về với mấy bọc chè đậu ván. Cái thứ mà bây giờ, dầu đã hai lớp tóc trên đầu, nhưng hễ cứ nghĩ đến nó là tôi thấy thèm và lại thấy thương mẹ thật nhiều. Nói cho vui, hồi ấy chẳng biết gì thành ra thương mẹ thì ít, nhưng nhớ chè thì nhiều hơn.

Bây giờ thì khác, vẫn nhớ chè, nhưng chắc là thương mẹ nhiều hơn. Cái chất dẻo của chè đậu ván có lẽ đã ăn sâu trong tiềm thức của tôi, cho đến nỗi cứ nghĩ đến nó là tôi có thể hình dung ra được bàn tay sần sùi, dãi nắng dầm mưa của mẹ, tảo tần lo cho chồng, cho con mà quên cả thân mình. Tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh ấy. Dẫu cho trời có nắng nồng hay mưa tầm tã thì bao giờ mẹ cũng về với mấy bọc chè đậu ván…..Bao giờ mẹ cũng vẫn là mẹ, bao giờ mẹ cũng sợ con đói, con lạnh, con đau, con buồn, con thất bại….Thà là những điều ấy xảy đến cho chính mẹ. Bao giờ mẹ cũng mong muốn điều tốt nhất cho con.

Tôi được diễm phúc còn mẹ và mỗi ngày qua tôi lại được kinh nghiệm nhiều hơn cái tình mẫu tử thiêng liêng mà Chúa đã phó cho mẹ. Trong tim óc tôi, mẹ là hình ảnh thu gọn của tình thương Chúa Cứu Thế dành cho tôi: “Dầu núi dời, dầu đồi chuyển, nhưng lòng nhân từ của Ta đối với ngươi chẳng dời khỏi ngươi, lời giao ước bình an của Ta chẳng chuyển, Đức Giê Hô Va, là Đấng thương xót ngươi, phán vậy…” (Esai 54:10). Phải chăng Chúa đặt để cho tôi có một người mẹ nhân hậu, dễ thương như thế để dạy cho tôi hiểu biết được tình yêu cao sâu của Ngài dành cho chính tôi. Dầu mẹ không bao giờ nói ra, nhưng nhờ mẹ tôi đã hiểu được ba điều quan trọng sau đây:

1.Tình thương của mẹ là một hiện thực của tình thương của Chúa Cứu Thế

Mẹ không những chăm sóc chúng tôi về phần thể chất, lo cho chúng tôi cái ăn, cái mặc mà nếu có phải chết để bảo vệ chúng tôi mẹ cũng chẳng từ nan. Đứa con nào mẹ cũng thương như nhau, đứa nào bịnh tật gì là cứ y như chính mẹ bịnh vậy. Mẹ thức suốt đêm, cạo gió, nấu cháo… Con mà khỏe rồi thì mẹ mới yên tâm cắp rổ ra chợ, tảo tần buôn bán….mà cũng không quên mang về mấy bọc chè đậu ván….
Có bao giờ con đau mà mẹ vui? Có bao giờ con khổ mà mẹ lại cười? Mẹ đau khi con đau, khóc khi con khóc và vui vì thấy con vui. Chẳng có chi có thể thay thế được người mẹ hiền. Chúa Cứu Thế cũng thế. Ngài cũng đau lòng khi thấy con cái của mình chìm đắm trong sự hư mất của tội lỗi. Chính vì thế Ngài bằng lòng từ bỏ ngôi cao sang giáng thế làm người đơn sơ, thấp hèn chỉ vì muốn mua chuộc con người trở về với cội nguồn của mình là Đấng Tạo Hóa chí cao. Tình mẹ nhắc nhở chúng ta về tình yêu thiêng liêng, bao la hơn trời đất, dài rộng hơn đại dương của Chúa Cứu Thế, vẫn có và hằng còn.

2.Tình thương của mẹ nuôi dưỡng đời sống tình cảm và sự trưởng thành vật lý lẫn tâm linh của chúng tôi

Nhờ sự chăm sóc kỹ lưỡng của mẹ mà chúng tôi mới được lớn khôn, ăn học đàng hoàng. Mẹ không những vun bồi cho chúng tôi tình thương, nhưng mẹ cũng dạy chúng tôi biết sống cho đáng sống. Sống trở thành người hữu dụng và nhất là nếu có thể được thì hãy đem lại niềm vui, niềm hy vọng cho những người xung quanh mình, ít nữa là cho những người gần gũi với mình. Tuy ở rất xa chúng tôi, nhưng hễ có dịp là lúc nào Mẹ cũng nhắc nhở chúng tôi, đừng bao giờ quên cầu nguyện, đừng quên ơn Chúa và cũng đừng bao giờ quên yêu Chúa.


Suốt cuộc đời mẹ, mẹ đã sống đúng với những điều mà mẹ đã dạy chúng tôi. Phải chăng chính vì thế mà cho tới giờ này dầu ở với đứa con nào, mẹ cũng là người đem lại cho chúng niềm vui. Dẫu thế, bao giờ mẹ cũng nói rằng: “Mẹ rất biết ơn Chúa, biết ơn ba và các con.” Bên mẹ bao giờ cuộc đời cũng đẹp tươi và tràn đầy hy vọng dầu vẫn có nhiều chông gai, vướng mắc, bịnh tật…. Tình thương của mẹ quả thật đã nuôi dưỡng tâm tính của chúng tôi theo chiều hướng tốt đẹp hơn là bất cứ sách vở, triết thuyết nào mà chúng tôi thu góp được.
Khi chúng tôi phạm lỗi lầm chi, mẹ nghiêm trách nhưng chẳng bao giờ hất hủi chúng tôi. Tuy bị rầy rà, khiển trách, nhưng chẳng bao giờ chúng tôi có cảm giác là mẹ không còn yêu chúng tôi nữa.

3.Tình thương của mẹ là tình thương còn đến đời đời

Sẽ không có bút mực nào, lời lẽ nào diễn tả cho hết tình thương của mẹ dành cho chúng tôi. Ngày còn bé, cứ mỗi đêm thức khuya để học bài là tôi lại nghe tiếng thì thầm cầu nguyện của mẹ. Tôi biết mẹ đang quỳ gối, cầu nguyện cho sức khỏe của các con, sự khôn ngoan của các con, sự thành đạt của các con, sự an toàn của các con, lòng yêu mến Chúa của các con,….nhưng có chi cho mẹ đâu?! Và hình ảnh đó cứ theo tôi mãi suốt đời.

Nhiều lúc tôi tự nghĩ nhờ có một người mẹ kiên nhẫn và đầy yêu thương cầu nguyện không thôi mà Augustine, Giám Mục thành Hippo, đã từ một thanh niên hư hỏng, hoang đàng, trác táng có thể quay đầu trở lại, nhận biết Chúa và trở thành một công cụ hữu ích cho Ngài. Sau này, khi viết cuốn “Những Lời Xưng Tội” ông thuật lại: “Chúa chẳng bao giờ chán bỏ, khinh dễ những giọt lệ của bà góa này, vì bà chẳng xin Ngài vàng bạc, bửu thạch hay bất cứ những thứ gì khác tốt lành thuộc về cuộc đời tạm bợ này, mà bà chỉ xin Ngài đoái xem và ban sự cứu rỗi cho linh hồn con trai của bà.” (The Confessions of Saint Augustine, p113). Và tình thương bao la, cùng sự cầu nguyện kiên trì của bà đã được Chúa trả lời.


Cũng vậy, Nhạc sĩ Y vân, khi sáng tác bài hát “Lòng Mẹ” chắc chắn ông cũng đã kinh nghiệm được cái tình thương tràn đầy, bao dung của mẹ cho đến nỗi ông nói rằng nó ‘bao la như biển Thái Bình.’

Tình mẹ, thật thiêng liêng, bao la. Qua mẹ, Chúa Cứu Thế đã gói ghém cho nhân loại tình yêu bất diệt của Ngài. Qua mẹ, chúng ta được nếm trải ít nhiều hạnh phước của thiên đàng, một nơi sẽ không có chia ly, vĩnh viễn sẽ không có đau đớn, bịnh tật, buồn rầu và khóc lóc. Nơi đó muôn đời tình yêu sẽ ngự trị. Nơi đó là nơi gia đình đoàn tụ với nhau và với Chúa. Mẹ chính là hiện thân của tất cả những điều ấy trên đất. Mẹ chính là hạnh phước Chúa ban cho chúng ta trong cõi đời này và cả cõi đời đời. Hỡi những ai có diễm phúc còn Mẹ, hôm nay hãy tặng người một cánh hoa, hãy dâng lên Thiên Chúa lời cầu nguyện an lành, sức khỏe cho mẹ. Hãy đến tặng mẹ một cái hôn thật trìu mến, ôm mẹ thật chặt vào lòng, và thì thầm với mẹ rằng: “Mẹ ơi, con thương mẹ lắm!”


Vũ Nguyễn Thiên Ái