Có một
câu chuyện kể về một anh cảnh sát trung sĩ quen một cô gái thất nghiệp. Họ
quen nhau được một thời gian thì cô bạn gái bắt đầu xin được một việc làm trợ
lý sai vặt cho phòng thiết kế quảng cáo. Lúc đầu chỉ là đi mua cafe, thức ăn
cho các đồng nghiệp và làm những việc sai vặt khác. Sau một thời gian thử
thách cô được ông chủ cho chuyển sang phòng quản lý, công việc rất hợp với
cô, cho nên cô làm việc từ sáng sớm đến chiều tối mới về nhà.
Trong thời gian này cô có rất ít thời gian đi chơi với bạn trai mình. Kể cả
người bạn trai tổ chức sinh nhật cho cô, cô cũng không về kịp trước 12h khuya
vì phải làm việc. Chỉ khi tới 3h sáng cô mới về tới chổ hẹn, anh cảnh sát vẫn
đợi ngoài bãi biển. Anh cảnh sát vẫn vui vẻ và nói rằng "Không sao, em
thấy vui là anh vui rồi."
Rồi họ hứa với nhau cuối tuần đi du lịch sang Nhật. Nhưng đến ngày thì cô gái
được ông chủ giao việc phải hoàn tất ngay để ngày mai gặp khách hàng. Anh
cảnh sát vẫn vui vẻ nói với cô bạn rằng "Không sao, em thấy vui là anh
vui rồi.". Anh cảnh sát bỏ 2 vé đi du lich và cùng thỏa thuận với cô gái
dời lại đến cuối tháng.
Đến cuối tháng, ông chủ lại giao việc cho cô gái và nói rằng phải bay qua Mỹ
công tác. Cô gái vui vẻ đồng ý ngay vì đó là cơ hội cho cô được ra nước ngoài
học hỏi. Anh cảnh sát khi nghe được tin đó và cũng nói với cô gái "Không
sao, em thấy vui là anh vui rồi.".
Thời gian gặp mặt của anh cảnh sát và cô gái bắt đầu thưa dần vì cô gái dành
trọn thời gian cho công việc. Lương, địa vị của cô càng ngày càng cao nhiều
hơn lương của anh cảnh sát. Cách ăn mặc của 2 người cũng khác nhau. Và đến
một ngày cô gái nói rằng cô không thể tiếp tục quen anh cảnh sát nữa vì cô đã
phải lòng ông chủ. Anh cảnh sát vẫn một câu nói đó với cô gái rằng:
"Không sao, em thấy vui là anh vui rồi." Chúc em hạnh phúc.
Tình yêu của anh cảnh sát không phải là ích kỷ hay chiếm hữu, anh luôn tôn
trọng mọi quyết định của cô gái, tình yêu của anh không đòi hỏi bất kỳ điều
kiện nào từ cô gái, anh chỉ trao ra lòng yêu thương của mình, không ghen tức,
giận dữ mà ngược lại luôn vui vẻ.
Sau một thời gian cô gái đã có được địa vị và lương bổng vững chắc trong công
ty, cô gái mới hồi tĩnh lại và nhận thấy rằng tình yêu của cô gái với ông chủ
là tình yêu có điều kiện, đều dựa trên vật chất tiền bạc, địa vị, xã giao,...
không có một căn bản tình yêu sâu đậm như đối với anh cảnh sát. Do vậy cô đã
từ hôn với ông chủ và quay trở lại với anh cảnh sát. Anh cảnh sát vẫn vui vẻ
chấp nhận và nói "Chỉ cần em vui là anh vui rồi".
Thời nay, người ta dễ nhận ra rõ rằng tình yêu giữa nam nữ yêu nhau đều có
điều kiện như tiền bạc, sắc đẹp, có tài sản, địa vị, có học vấn, gia đình
giàu có, ... do vậy những tình yêu đó không tồn tại vững bền, chúng chỉ tạm
thời lóe lên rồi tắt rất nhanh. Họ thay đổi người yêu như thay áo, họ quen
nhau chỉ để thỏa mãn dục vọng chứ không có cảm giác sâu đậm biết trao ra tình
yêu.
Thời đại phong kiến đã không còn nữa, thời nay là thời đại trí thức, nam nữ
bình đẳng. Do chính những yếu tố này đã tạo ra những ý kiến bất đồng nhau, ai
cũng giữ khăng khăng ý kiến của mình, ai cũng cho là mình đúng, là mình giỏi,
là mình hay hơn, cho nên trong cuôc sống hôn nhân không có sự nhẫn nhục, tùy
thuận và bằng lòng. Chính bãn ngã của con người đã tiêu diệt những gia đình
hạnh phúc, biến con cái trở thành những đứa con không cha không mẹ.
Cái bản ngã đó là sự ích kỷ, không biết nghĩ đến người khác. Nhưng may thay
vẫn có những gia đình biết sống nhẫn nhục tùy thuận và bằng lòng rất hay, họ
biết cung kính và tôn trọng nhau như những người bạn thân, họ biết trao ra
tình yêu chân thật chứ không phải ngồi đợi người khác mang hạnh phúc đến cho
mình, bởi vì họ hiểu tình yêu là phải trao ra để người mình yêu thương được
vui, lấy cái vui đó làm niềm vui cho chính mình. Đó mới gọi là tình yêu
.
( Sưu tầm )
|