Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Monday, October 22, 2012

Miên Man Mùa Thu


Mùa Thu đang về với mỗi một chúng ta, khi bầu khí trời chuyển từ nóng nực sang dịu mát, với  những đám mây bay lơ lững trên bầu trời và với lá vàng rơi lác đác dưới cội cây. Mùa Thu về khiến lòng người thường lắng đọng lại và miên man nghĩ ngợi đủ điều. Các thi sĩ, nhạc sĩ  thì lại càng nhiều cảm xúc khi đứng trước nàng Thu và họ đã để lại cho ta, cho đời nhiều thi tứ, nhạc phẩm tuyệt hay và khó quên.


               
Nhân mùa Thu về, ta hãy cùng nghe các thi sĩ, nhạc sĩ nói về mùa Thu để tâm hồn chúng ta cùng được lâng lâng, bay bỗng, lãng mạn một chút cho thư thái tinh thần giữa cuộc sống đầy bon chen, xô bồ và nhiều mỏi mệt nầy.

             “Kính lão đắc thọ”. Trước hết, chúng ta hãy lắng nghe đại thi hào Nguyễn Du đề cập đến mùa Thu trong kiệt tác Truyện Kiều của mình:
            “Sầu đong càng lắc càng đầy/ Ba thu dồn lại một ngày dài ghê.”

            Nói đến mùa Thu là nói đến những nỗi sầu, nỗi buồn như lắng đọng trong tâm hồn. Sầu ở đây, dưới “con mắt tinh đời” của Nguyễn Du, có thể đong được, có thể lắc được như gạo như nếp và có thể thấy được cái đầy tràn của nó. Một nỗi sầu thật lớn – một nỗi sầu như đã được chất chứa tự bao giờ vậy.

           Là người thường như chúng ta thì khó mà nghe được tiếng Thu nó như thế nào, nhưng Lưu Trọng Lư thi nhân thì nghe được tiếng Thu thật lạ lùng:
            “Em không nghe mùa Thu/ Dưới trăng mờ thổn thức/ Em không nghe rạo rực/ Hình ảnh kẻ chinh phu/ Trong lòng người cô phụ?/ Em không nghe mùa Thu/ Lá Thu kêu xào xạc/ Con nai vàng ngơ ngác/ Đạp trên lá vàng khô?”

            Ôi, mùa Thu với biết bao nhiêu hình ảnh, nào là trăng mờ, nào là lá Thu, nào là nai vàng gợi lên bao nỗi niềm thổn thức, rạo rực trong lòng ta. Tiếng Thu gọi mời quyến rũ biết bao phải không bạn ?

            Còn đây là cảm xúc mùa Thu của nữ sĩ Tương Phố: “Trời Thu ảm đạm một màu/ Gió Thu hiu hắt thêm rầu lòng em/ Trăng Thu bóng ngả qua thềm/ Tình Thu ai để duyên em bẽ bàng.” Mùa Thu dưới mắt nữ sĩ sao mà buồn não nuột, tê tái! Trời Thu – Gió Thu – Trăng Thu – Tình Thu đều hiu hắt buồn.

            Với Đinh Hùng thi sĩ  thì mùa Thu lại là một trời thương nhớ người mình yêu đã  yên nghỉ nghìn Thu nơi lòng đất lạnh: “Trời cuối Thu rồi em ở đâu/ Nằm bên đất lạnh chắc em sầu/ Thu ơi đánh thức hồn ma dậy/ Dắt em vào thăm nấm mộ sâu.”

            Vũ Đức Sao Biển, thi sĩ kiêm nhạc sĩ trong nhạc phẩm “Thu hát cho người” đem đến cho ta bao nỗi nhớ thương da diết nhưng êm đềm thơ mộng và đầy ấn tượng: “Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt/ Mùa Thu nào cho người về thăm bến xưa/ Một người đi, đi mãi giữa trời mơ/ Về đồi sim ta nhớ người vô bờ...”

            Tôi cũng còn nhớ một bài hát không biết là nhạc và lời của ai, nhưng đại khái là như thế nầy: Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo. Em nhớ cho mùa Thu đã chết rồi. Mùa Thu đã chết, em nhớ cho. Mùa Thu đã chết, đã chết rồi, em nhớ cho... Không biết tác giả bài hát nầy có tâm trạng gì nhiều ẩn chứa lắm hay sao mà viết lên những lời buồn như thế, buồn đến nao lòng. Nhưng đây lại là một bài hát về mùa Thu khá lãng mạn: Em có nghe mùa Thu mưa giăng lá đổ. Em có nghe nai vàng hát khúc yêu thương. Và em có nghe khi mùa Thu tới, mang nhớ nhung, mang niềm vui mới... Đại khái là như thế. Lại đại khái vì tôi nhớ không chính xác lắm, nên nếu lỡ có sai chỗ nào trong lời bài hát thì mong tác giả và quý bạn đọc cho tôi xin hai chữ “đại xá” ở đây vậy.

            Nhà thơ họ Chế nổi tiếng thì lại có một suy nghĩ cắc cớ ấy là muốn cho thời gian lùi lại để được thưởng thức mùa Thu cho thoả thích, vì thi sĩ không ưa mùa Xuân: “Ai đâu trở lại mùa Thu trước/ Nhặt lấy cho tôi những lá vàng/ Với của hoa tươi muôn cánh rã/ Về đây đem chắn nẻo Xuân sang.” “Chắn nẻo Xuân sang”. Đúng là chỉ có các thi sĩ mới có những suy nghĩ khác thường mà người thường chúng ta không thể nào có thể suy nghĩ được như thế.

            Tường Lưu, một thi sĩ  Cơ Đốc nổi tiếng cũng có những vần thơ viết về mùa Thu rất đáng nhớ:
            Lá thu rơi rụng đầy… mái nhà/ Gió thu không thổi xuống giùm ta?/ Leo thang ngại quá, chân giờ … yếu/ Cầm chổi khua ngang, mắt đã … hoa!/ Gió thu … hây hẩy, duyên thì thôi!/ Mát mát … se se… “khoái” chết người!/ Ta ngồi gác chổi… nghe thu hát/ Mơ màng theo những đám mây trôi. Đúng là thi sĩ! Đang quét lá trên mái nhà thì bị vẻ đẹp của nàng Thu lôi cuốn hoàn toàn đến nổi phải “gác chổi” để mơ màng theo nàng.

            Người ta nói mùa Thu là mùa của nhớ nhung, lưu luyến. Khi mùa Thu về, nhìn nắng Thu, nhìn mây trắng, nghe chim hót khiến Tường Lưu thi sĩ chợt nhớ về mẹ, nhớ về lời ru của mẹ tự thuở nào:
            Bâng khuâng nắng Thu vàng trên lá/ Sầu lên tầng mây trắng … giang hồ/ Nghe con chim hót sao buồn quá/ Chạnh lòng nhớ câu hát Mẹ ru.

            Sẽ thật là thiếu sót khi tâm sự về mùa Thu mà lại không nhắc đến đoạn văn tuyệt hay của nhà văn Thanh Tịnh khi nói đến mùa Thu đến trường:
            “ Hằng năm cứ vào cuối Thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tự trường... Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp, con đường nầy tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần nầy tôi tự nhiên thấy lạ, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn. Hôm nay, tôi đi học.”

            Khung cảnh mùa Thu ở đây hiện lên đẹp mơ màng với  lá vàng, với mây trời, với sương thu, gió lạnh khiến cho người học trò ngạc nhiên dù đang đi trên con đường  mà mình đã quen đi lại lắm lần.

            Đó là một số những câu thơ, những bài hát, đoạn văn viết về mùa Thu mà tôi từng được đọc, được nghe và thuộc từ rất lâu và cứ mỗi khi mùa Thu về là tôi thường thầm đọc, thầm hát  lên để cùng nghe, cùng cảm nhận những cảm xúc nhiều cung bậc của trời Thu mang đến và của tình Thu cho ta. Mùa Thu là mùa của những nỗi buồn, nỗi sầu cô quạnh, mùa của nhớ nhung, của mong chờ, của ngóng trông. Mùa Thu là mùa của hoài niệm, mùa của ký ức. Cho nên nó cũng là mùa của nhiều nỗi niềm buồn man mác trong tâm hồn bao người.

            Thưa bạn, tôi không biết là bạn có thích mùa Thu không hay bạn thích mùa khác? Điều đó tuỳ thuộc sở thích của bạn. Nhưng dù là bạn thích mùa nào đi nữa thì bạn cũng cần phải chuẩn bị tinh thần để sống với những mùa khác mà mình không thích, phải không bạn?

            Sau mùa Xuân ấm áp, tràn đầy sức sống là đến mùa Hạ oi bức, nóng nực đầy mỏi mệt.  Không sao đâu bạn ơi,  đã có mùa Thu đầy thơ mộng đến sau đó làm cho đời ta nhẹ nhàng đi. Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng chỉ có “mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây” thôi đâu. Hãy trở về với thực tại để mà sống, chuẩn bị tinh thần để sống với mùa Đông giá lạnh với mưa gió bão bùng đang chờ sẵn. Đừng buồn chán khi mùa Đông khắc nghiệt đến, vì bao giờ cũng vậy, như một quy luật của Tạo Hoá đã định sẵn là: “Đông tàn nay lại Xuân sang” thôi mà. Ở đời không phải tất cả mọi sự đều diễn ra theo đúng như những gì mình thích. Người ta thường nói “ Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí “ (phúc thì ít trở lại, họa ít đến một lần), hay “ may ít,  rủi nhiều “. Một văn nhân cũng đã nói “ Ví phỏng đường đời bằng phẳng mãi/ Anh hùng hào kiệt có hơn ai.” Cho nên, chúng ta rất cần phải chuẩn bị tinh thần đủ để sống với mọi mùa xoay vần trong năm, để thích nghi với mọi hoàn cảnh của cuộc đời. Gặp thuận cảnh ta vui sống trong hy vọng, gặp nghịch cảnh cũng sẵn sàng tinh thần để vượt qua và luôn luôn nghĩ tích cực rằng “ sau cơn mưa trời lại sáng”, “sau mây đen vần vũ là trời quang mây tạnh”. Hãy luôn tin tưởng rằng “ngày mai trời lại sáng”.

            Tập sống lạc quan, hy vọng trong cuộc sống là điều chúng ta cần làm để cuộc sống có ý nghĩa. Nhưng để chúng ta có thể sống được một đời  sống lạc quan, hy vọng thật sự thì trước hết mỗi chúng ta phải mời Chúa Giê-xu ngự trị trong tâm hồn mình. Một khi đã có Chúa ngự trong tâm thì Ngài sẽ ban cho chúng ta một đời sống tràn trề hy vọng, cho dù cuộc đời của chúng ta có đang ở trong mùa đông đầy khắc nghiệt đi nữa. Vì chính Chúa Giê-xu là nguồn của sự hy vọng cho mỗi con người chúng ta. Lời Chúa dạy rằng: “Ngợi khen Đức Chúa Trời, là Cha Đức Chúa Giê-xu Christ chúng ta, Ngài lấy lòng thương xót cả thể khiến chúng ta lại sanh, đặng chúng ta nhờ sự Đức Chúa Giê-xu Christ sống lại từ trong kẻ chết mà có sự trông cậy sống, là cơ nghiệp không hư đi, không ô uế, không suy tàn, để dành trong các từng trời cho anh em.” (I Phi-e-rơ 1: 3 – 4).

            “ Mùa Thu lá bay “ đang về với mỗi một chúng ta. Hãy thả hồn mình để cùng được mơ màng với mùa Thu đầy yêu thương nhung nhớ và nhiều hoài niệm lưu luyến khôn nguôi, để rồi mỗi chúng ta cùng cúi đầu xuống cảm tạ Đức Chúa Trời yêu thương, quyền năng, vì Ngài đã ban cho chúng ta mùa Thu thật đẹp và quyến rũ.
                                                               
                                                        Nguyễn – Đình – Bùi - Thị