Mưa cuối mùa
Tầm tã rụng ven sông
Tàn nhẫn xé rách lòng người ở lại
Trời Hội Khách nở đầy hoa dại
Chập chùng bay hiu hắt
Buồn…chơi vơi
Kỉ niệm ngày xưa mãi nhớ khôn nguôi
Dẫu chậm nguồn suối Phướng cũng trôi xuôi
Dẫu thương nhớ, đành ngậm ngùi tiếc nuối
Lời chung cuộc còn chi để nói
Tình trăm năm cạn đáy rượu nồng
Chiều mưa phùn
Gió bấc
Lạnh căm căm
Ai có về cho ta gởi thương mong
Với chút tình riêng ngược dòng Giao Thuỷ
Gã học trò tập làm thi sĩ
Thơ cho người dạo ấy viết chưa xong
Bữa tan trường đàn sáo qua sông
Đánh rớt câu thơ xuống dòng lưu niệm
Ta lận đận giữa tình trần dâu biển
Một đôi lần về lại bến sông xưa
Mưa vẫn mịt mùng
Không bóng đò đưa
Ai đốt lá khói chiều lên rát mắt
Ai nhuốm lửa cho tình đêm trở giấc
Thương mùa trăng cổ độ ngậm ngùi ca
Từ quy kêu…đứt ruột…cuối trời xa…
**