Tin tức trên các đài truyền hình, truyền thanh hay trên báo chí loan đi toàn những chuyện bạo lực, vô nhân: đặt bom nơi công cộng, giết người hàng loạt; rồi vô luân đến mức cha, mẹ giết chết con cái bằng đủ mọi cách như vứt hài nhi vào thùng rác, khoá kín trong xe cho chết chìm trong lòng sông, hồ, bóp mũi hàng loạt 5 đưá con chỉ vì không dỗ được con nín khóc... đủ cho chúng ta thấy nền tảng đạo đức xã hội đã sa sút đến đâu.
Nước Mỹ lập quốc trên nền tảng đạo đức Thiên Chúa. Những người di dân hàng trăm năm trước đây rời Bắc Âu vì nạn đàn áp tôn giáo và bất công. Họ thực hiện những chuyến hải hành nguy hieåm băng qua Ðại Tây Dương với hành trang vỏn vẹn một túi xách nhỏ, nhưng trong đó không thể thiếu cuốn Kinh Thánh. Ngay sau khi đặt chân lên miền đất hứa này, họ đã thiết lập một trật tự xã hội trên căn bản của Thiên Chúa, lấy nhân ái, công bằng làm nền tảng trong quan hệ giữa con người trong gia đình hay ra ngoài xã hội. Nhờ thế, Hoa Kỳ đã tiến rất nhanh trong định chế Tự Do Dân Chủ, vượt xa các nước Anh, Pháp, nơi khởi phát các cuộc cách mạng dân quyền và nhân quyền.
Ngày nay, nhà trường hoàn toàn tách rời ảnh hưởng tôn giáo; chỉ dạy trẻ kiến thức để vào đời tìm sống mà không dạy đạo lý để làm đẹp cuộc sống của mình và nhân quần. Ngoài xã hội, phim ảnh sách báo chỉ đề cao bạo lực. Còn đâu thời huy hoàng ngự trị những cuốn phim lãng mạn, đầy tình cảm, nhân ái !
Trong gia đình thì cha mẹ bận làm ăn, không còn dành thì giờ chăm sóc dạy dỗ con cái. Do đó lòng thương cha mẹ và con cái càng ngày càng phai nhạt đi. Tỷ lệ thiếu niên bỏ nhà ra đi càng lúc càng tăng. Tội phạm dưới nhiều hình thức xảy ra hàng ngày.
Bởi thế, thỉnh thoảng khi tình cờ đọc được một mẫu tin về lòng hy sinh cao thượng, quên mình cứu người,(những tấm gương này có lẽ rất nhiều, nhưng ít được báo chí khai thác) tôi thường ghi chép lại và tìm kiếm thêm tư liệu để tin rằng, mầm yêu thương vốn quý của Thượng đế ban cho con người vẫn dạt dào chờ lúc tái ngự trong đời sống xã hội như từng là kim chỉ nam trong những năm tháng chưa xa lắm trước đây.
CÂU CHUYỆN VỀ CÔ MEGHAN HICKERSON.
Cô bé mới 14 tuổi khi câu chuyện thương tâm này xảy ra, và cũng là lúc cô từ giã cuộc đời thơ mộng để đi vào thiên thu, hiến tặng sự sống cho 2 ngưòi khác hoàn toàn xa lạ.
Khoảng 360 dặm phiá hạ lưu dòng sông Mississippi êm đềm, nơi một thị trấn nhỏ Hartford ở phiá Nam của tiểu bang Illinois, có một gia đình nhỏ vỏn vẹn có 3 người: vợ chồng Connie và Jim Hickerson và cô con gái Meghan. Một gia đình đầm ấm, sống trong tình yêu thương đùm bọc trọn vẹn. Meghan Marie chào đời lúc 8:59 sáng ngày 2 tháng 7 năm 1980, mang lại hạnh phúc tuyệt vời cho đôi vợ chồng trẻ. Kể từ đó, em bé trở thành trung tâm của gia đình, nơi hai ông bà Hickerson gửi gắm bao niềm yêu thương và hy vọng.
Năm đó, em Meghan 14 tuổi, là một cheerleader tại trường Trung học East Alton Wood River. Em là một tay đàn có tiếng về Piano, vừa biết chơi Saxophone. Em lại là cầu thủ trong đội bóng đá (soccer) và ném banh (softball) có hạng của trường. Em có đôi mắt to tròn, luôn mĩm cười với bạn bè. Vì thế em được lòng tất cả mọi người, dù mới quen em lần đầu.
Tính em thẳng thắn. Em học giỏi và có tài diễn thuyết. Em đoạt nhiều phần thưởng về nhiếp ảnh, khoa học, và văn học. “Cháu nó biết sắp xếp thời khóa biểu cho từng phút của một ngày,” cha em đã hãnh diện nhắc về em, “Có thể nói cháu đã gói trọn trong 14 năm rưỡi đời cháu công việc của cả nửa thế kỷ.” Em vui vẻ lạc quan với đời; khi nào cũng sẵn sàng ngân lên khúc hát trong nhạc khúc Phantom of the Opera. Cha mẹ em khi nhắc lại về em, thường ngậm ngùi nói: “Ôi tiếng hát trong trẻo đó, cho tôi nghe lại một lần rồi có chết cũng cam.”
MẸ ƠI, ÔM CON LẦN NỮA ĐI
Bà Connie nhớ lại sáng ngày 14 tháng 1 năm 1995, khi bà lái xe đưa Meghan đến bãi đậu xe của nhà thờ, nơi các bạn em đang chờ để cùng lên đường trong chuyến đi trượt tuyết núi Cascade ở tiểu bang Wisconsin. Chuyến đi do nhà thờ tài trợ. Với nỗi lo lắng của một bà mẹ, Connie dặn em tránh xa những gì phiền toái, rồi chào từ giã em bước về phía xe mình. Meghan la lớn lên, “mẹ ơi, hãy ôm hôn con thêm một lần nữa.” Em chạy băng qua bãi đậu, ôm chầm lấy mẹ và âu yếm nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ vô cùng.”
CÂU CHUYỆN VỀ CÔ MEGHAN HICKERSON.
Cô bé mới 14 tuổi khi câu chuyện thương tâm này xảy ra, và cũng là lúc cô từ giã cuộc đời thơ mộng để đi vào thiên thu, hiến tặng sự sống cho 2 ngưòi khác hoàn toàn xa lạ.
Khoảng 360 dặm phiá hạ lưu dòng sông Mississippi êm đềm, nơi một thị trấn nhỏ Hartford ở phiá Nam của tiểu bang Illinois, có một gia đình nhỏ vỏn vẹn có 3 người: vợ chồng Connie và Jim Hickerson và cô con gái Meghan. Một gia đình đầm ấm, sống trong tình yêu thương đùm bọc trọn vẹn. Meghan Marie chào đời lúc 8:59 sáng ngày 2 tháng 7 năm 1980, mang lại hạnh phúc tuyệt vời cho đôi vợ chồng trẻ. Kể từ đó, em bé trở thành trung tâm của gia đình, nơi hai ông bà Hickerson gửi gắm bao niềm yêu thương và hy vọng.
Năm đó, em Meghan 14 tuổi, là một cheerleader tại trường Trung học East Alton Wood River. Em là một tay đàn có tiếng về Piano, vừa biết chơi Saxophone. Em lại là cầu thủ trong đội bóng đá (soccer) và ném banh (softball) có hạng của trường. Em có đôi mắt to tròn, luôn mĩm cười với bạn bè. Vì thế em được lòng tất cả mọi người, dù mới quen em lần đầu.
Tính em thẳng thắn. Em học giỏi và có tài diễn thuyết. Em đoạt nhiều phần thưởng về nhiếp ảnh, khoa học, và văn học. “Cháu nó biết sắp xếp thời khóa biểu cho từng phút của một ngày,” cha em đã hãnh diện nhắc về em, “Có thể nói cháu đã gói trọn trong 14 năm rưỡi đời cháu công việc của cả nửa thế kỷ.” Em vui vẻ lạc quan với đời; khi nào cũng sẵn sàng ngân lên khúc hát trong nhạc khúc Phantom of the Opera. Cha mẹ em khi nhắc lại về em, thường ngậm ngùi nói: “Ôi tiếng hát trong trẻo đó, cho tôi nghe lại một lần rồi có chết cũng cam.”
MẸ ƠI, ÔM CON LẦN NỮA ĐI
Bà Connie nhớ lại sáng ngày 14 tháng 1 năm 1995, khi bà lái xe đưa Meghan đến bãi đậu xe của nhà thờ, nơi các bạn em đang chờ để cùng lên đường trong chuyến đi trượt tuyết núi Cascade ở tiểu bang Wisconsin. Chuyến đi do nhà thờ tài trợ. Với nỗi lo lắng của một bà mẹ, Connie dặn em tránh xa những gì phiền toái, rồi chào từ giã em bước về phía xe mình. Meghan la lớn lên, “mẹ ơi, hãy ôm hôn con thêm một lần nữa.” Em chạy băng qua bãi đậu, ôm chầm lấy mẹ và âu yếm nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ vô cùng.”
Thế rồi...
Tin dữ đến từ nhà thờ trong đêm thứ Bảy. Mục sư báo tin em bị tai nạn nghiêm trọng.
Em đã bị nạn trong khi trượt tuyết. Em bị té và văng ra khỏi lối trượt, đập đầu vào ống nước bằng kim loại dùng để phun tuyết. Trực thăng chở em đến bệnh viện ngay. Em được đưa vào phòng cấp cứu trên tầng 4. Em mê man, bất tỉnh. Não bộ em đã không còn làm việc và theo bác sĩ thì không có cơ vãn hồi, tuy rằng các cơ phận khác vẫn còn hoạt động bình thường.
Vợ chồng Jim Hickerson lật đật lái xe trong đêm đen lạnh buốt đến ngay bệnh viện ở Madison để nghe tin như sét đánh ngang tai: đứa con gái bé bỏng xinh đẹp của mình sắp sửa lìa đời. Họ gục đầu cầu nguyện, xin cho em được sống, vì tin rằng em có sức sống mãnh liệt, có thể vượt thắng được lưỡi hái của tử thần. “Con có thể làm bất cứ chuyện gì trong đời con, dù khó khăn đến đâu cơ mà!”. Nhưng rồi họ cũng phải linh cảm một sự thực không tránh được: Sẽ không có một phép lạ nào nữa.
Em đang nằm trên giường cấp cứu kia, thân hình bất động hoàn toàn. Lồng ngực em còn phập phồng là nhờ máy thở nhân tạo. --
Khi bác sĩ loan tin tình trạng em quá trầm trọng, vô phương cứu chữa, mẹ em đã nức nở nói với bác sĩ gần như ra lệnh: “Lời bác sĩ không thể chấp nhận được, ông hãy trở vào lại trong phòng, và trở ra với một câu trả lời khác đi.”-
Cùng lúc đó.....
Ngay phiá dưới phòng Meghan một tầng lầu, có một bệnh nhân tên là Chris Nelson.
Cuộc sống của Chris như là một cái bình sắp trống rỗng. Thân thể anh ta vàng vọt đi, trí não đã hoàn toàn mờ mịt như màn sương đêm, và các máy móc tân tiến không còn hiệu nghiệm trong việc giúp anh ta duy trì sự sống. Mục sư đã đến thăm viếng trong những ngày trước đây và sắp xếp một buổi cầu nguyện sau cùng.
Cũng ngay phía trên của em một tầng lầu là cô Kristin Gabrielson.
Khuôn mặt nàng đã tái nhợt, thân hình mỏng manh chỉ còn da bọc xương, cân nặng 95 cân. Hai lá phổi của nàng chai cứng như đá, đã không còn muốn làm việc nữa...
Trong cái đêm định mệnh giá buốt đó, Chỉ có cái chết của Meghan mới có thể mang lại hy vọng cứu sống hai con người xa lạ đang tuyệt vọng kia.
Chỉ với lòng độ lượng của thân sinh em Meghan - đang tan nát cả cõi lòng -- gật đầu cho phép bác sĩ chấm dứt cuộc sống của em và hiến tặng các phần thân thể của em cho hai bệnh nhân kia được cứu.
MỘT QUYẾT ĐỊNH XÉ LÒNG
Khi đã được bác sĩ tái xác nhận sự bất lực của tài năng và mọi phương tiện y khoa hiện có, đồng thời đề nghị Jim và Connie hiến tặng các bộ phận thân thể em -- Meghan chỉ còn chờ chết-- Jim dìu người vợ gần như sắp quỵ gục vào căn phòng bên để bàn tính. “Nếu chúng ta cứ ngồi đây chờ một phép lạ để cứu mạng sống của con? Liệu có phép lạ không?”
Connie thổn thức: “Thôi, cứ làm theo điều gì phải làm.” --------
Connie trở lại giường bệnh, bên thi thể em còn chút hơi ấm của sự sống. Bà quỳ xuống bên giường, ôm lấy cánh tay em mà vuốt ve. Lòng người mẹ tan nát. Bà khe khẻ hát những khúc hát mà em ưa thích nhất lúc sinh thời: Swing Love, Sweet Chariot, và nhiều khúc hát khác mà bà còn nhớ được, câu mất câu còn.
Thế là bác sĩ cho em ra đi, để tách những bộ phận còn sống trong thi thể em, ghép vào cho hai mgười bệnh nhân kia.
MEGHAM VẪN SỐNG TRONG SỰ CHẾT
Hàng trăm người đã theo sau quan tài em, tiễn em ra nghĩa trang ở Rosewood Heights, bang Illinois. Ðoàn người đưa đám tang kéo dài hàng trăm mét. Có từ 400 đến 500 lá thư và thiệp chia buồn gửi đến gia đình em, trong đó nhiều người kể lại những kỷ niệm về em. Cô tài xế xe bus chở học sinh đã kể lại về các lời trao đổi giữa Meghan và các bạn học sinh về chuyện hiến tặng thân thể để cứu người: “trong khi các em khác đều la lên 'chúng ta sẽ không làm điều đó', thì Meghan nói 'riêng tôi, tôi sẵn sàng hiến tặng nếu có ai đó cũng mong muốn một cuộc sống diệu kỳ như tôi đang có.'“
Bất ngờ, có một lá thư đặc biệt đến vài tuần sau cái chết của em.
Ðó là lá thư gửi từ Cơ quan Phân phối các phần thi thể hiến tặng thuộc trường Ðại học Wisconsin về trường hợp 5 người được thừa hưởng phần thi thể của Meghan.
Trái tim của Meghan được tặng cho một người nông dân già 64 tuổi ở Wisconsin. Một trái thận và túi mật của em được tặng cho một người đàn ông 41 tuổi cũng ở Wisconsin. Trái thận kia thì tặng cho một người đàn bà 33 tuổi ở New Jersey. Hai bệnh nhân cùng nằm bệnh viện chung với em: Kristin Gabrielson nhận hai lá phổi, và Chris Nelson nhận lá gan. Cả hai người sau này đều 26 tuổi. Năm người này đã sống lại nhờ các phần thi thể của Meghan.
Như thế có thể nói được là chính Meghan đã sống trong thân thể của 5 người này không?
NHỮNG NGƯỜI BẠN MỚI CỦA MEGHAN.
Người mẹ giờ đây càng muốn 5 người xa lạ -- mà nay đang như rất thân thiết với bà vì họ đang mang trong người các phần máu thịt con bà -- biết thêm về Meghan. Trong một lá thư dài 4 trang rưỡi nhờ cơ quan trên chuyển đến cho 5 người, Connie đã miêu tả niềm hạnh phúc của bà khi con bà, Meghan, còn sinh thời; cũng như nỗi đau đớn khi mất con. Bà kết thúc lá thư với câu: “Chúng tôi mong biết thêm về sự bình phục của quý bạn, vì điều đó sẽ an ủi chúng tôi vô cùng.”
Chris đã xúc động thật sự khi đọc lá thư trên. “Mỗi lần đọc lại lá thư, tôi lại bật khóc nức nở.” Chris đã gặp gỡ gia đình Hickerson, mặt đối mặt trong một chương trình được trực tiếp truyền hình với nhà bình luận Phil Donahue.
Ở cách đó hàng trăm dặm, trong căn nhà nhỏ của mình ở tận Woodstock, Illinois, Kristin theo dõi chương trình truyền hình và đã bật khóc khi nhìn thấy Connie, Jim và các tấm hình của cô bé Meghan. Và khi nàng nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông trẻ có bộ râu xồm đang thẹn thùng và run run trả lời các câu hỏi của Phil Donahue, nàng đã chú ý ngay. Ðó là anh chàng Chris. Từ đó nàng mới vỡ lẽ ra là cả hai người từng có cùng một số phận.
Năm 18 tuổi, trong khi đang theo học tại trường Ðại Học Chicago, Kristin phát hiện ra mình mắc phải chứng bệnh Hodgkin. Sau khi điều trị bằng Chemography vô hiệu nghiệm, nàng trải qua 8 tuần chịu sự đốt của phóng xạ trên hai lá phổi. Từ mùa xuân năm 1994, Kristin chỉ có thể sống được nhờ các bình dưỡng khí. Nàng quá yếu đuối, bệnh hoạn để có thể tiếp tục việc học, có thể đi làm, thậm chí nàng không còn có thể đứng vững trên đôi chân.
Trường hợp của Chris thì càng đáng buồn hơn. Từ lúc lên hai tuổi rưỡi, Chris đã vướng bệnh khi uống nhầm một hoá chất độc hại. Lên 10, bác sĩ đã phải dùng ống dẫn để thay thế cho thực quản của anh. Sau đó, trong lúc đi làm việc trong một cơ xưởng chế biến cao su, anh lại nhiễm thêm các bụi hoá học khác. Anh bị bệnh Hepatitis C.
Các bác sĩ khám phá anh bị hoại gan trầm trọng. Da anh vàng vọt đi. Từ một cơ thể 155 cân, anh mất đi 28 cân nhanh chóng. Anh đã nói với bác sĩ rằng nếu bệnh tình của anh là bất trị, xin cứ để cho anh chết và đem phần còn tốt của thể xác anh tặng lại cho những ai cần đến. Anh lâm vào cảnh mê man, và chỉ chờ tử thần đưa lưỡi hái xuống đưa anh về Thiên đàng.
Rồi như có sự sắp xếp của hoá công.
Chris nằm ở tầng 3 trong khi Kristin thì ở tầng 5, chờ chết.
Và trong cùng một phút nguy ngập đó, ngay tại tầng 4, em bé Meghan cũng đang chờ lưỡi hái của tử thần.
BẠN CÓ TIN CHUYỆN ÔNG TƠ BÀ NGUYỆT KHÔNG ?
Ông Tơ bà Nguyệt trong cổ tích Việt Nam là nhân vật trên trời có bổn phận dò xem trong sổ bộ nhân gian để xem những người con gái, con trai nào xứng hợp; rồi dùng dây tơ hồng buộc họ với nhau. Thế là dưới trần gian này, dù không biết nhau, muốn hay không muốn, cũng phải trở nên vợ nên chồng ăn ở với nhau trọn đời trọn kiếp. Cổ tích Tây phương thì có thiên thần Cupid, anh chàng nhỏ bé tinh nghịch này hể cứ đem mũi tên bắn vào cặp trai gái nào, là cứ y như rằng họ yêu nhau đắm đuối.
Meghan dường như lúc sinh thời đã từng đóng vai trò của ông Tơ bà Nguyệt. Em đã giới thiệu người chị họ cho mục sư nhà thờ nơi gia đình em thường đi lễ. Hai năm sau khi em chết, họ đã trở thành vợ chồng.
Connie và Jim Hickerson thì chẳng phải là loại người sinh ra để làm ông Tơ. Nhưng khi họ nghe rằng Kristin đã để mắt đến anh chàng Chris, hai người bèn đưa ra một đề nghị hay. Chris và Kristin đã được gặp nhau sau đó trong những cuộc hội thảo về các vấn đề liên quan đến ghép nối các bộ phận trong thân thể. Họ trở thành bạn thiết của gia đình Hickerson. Vào mùa xuân năm 1996, Kristin quyết định gửi cho Chris một tấm thiệp chúc ngày lễ Phục Sinh. Nàng hỏi ý kiến gia đình Kickerson. Jim đã nói rằng, nếu ông ta là Chris, ông sẵn lòng mong muốn biết thêm về cô gái xinh đẹp như nàng.
Thế là nàng yên lòng gửi tấm thiệp và hồi hộp chờ hồi âm. Thêm một điều là cả hai đang chuẩn bị tham dự một buổi quyên tiền giúp cho những vụ ghép nối cơ phận trong thân thể được bảo trợ bởi người nông dân từng được ghép trái tim của Meghan.
Một đêm trước ngày tham dự, Chris gọi điện thoại cho Kristin. Họ đã trò chuyện tâm đắc trong hơn 3 giờ đồng hồ. “Tôi không hề ngờ rằng đâu đó một mối tình đang nẩy nở.” Chris nói, “Nhưng chắc chắn một điều là chúng tôi từng trải qua những cảm giác chung rất đặc biệt.”
Ðối với Kristin thì còn xa hơn. “Tôi đã yêu chàng ngay trong lần thấy Chris lần đầu tiên trên chương trình truyền hình. Trông anh chàng thật ngộ nghĩnh đáng yêu.”
Thế rồi, trong lần gặp mặt tại buổi họp chung, họ đã như một cặp thiếu niên e thẹn, chú mục vào nhau và chỉ đơn giản trò chuyện trong khi mọi người đang khiêu vũ. Khi Chris ra về, Kristin nức nở: “Tại sao tôi lại để cho chàng ra về như thế nhỉ ?” Connie buớc vào ngồi xuống bên Kristin, vổ về như bà chị với em gái: “Cuối thế kỷ 20 rồi em ơi! nếu thấy thích anh ta thì gọi điện thoại, nói rằng em đã qua một buổi tối vui vẻ bên anh ta.”
Kristin y lời, gọi ngay. Và câu chuyện kết thúc như sẵn có ông Tơ đã ràng dây chỉ hồng.
Cũng như những người được sống sót sau các tai biến, Kristin và Chris cùng mang nặng mối ám ảnh: họ luôn nhắc đến việc các thân thể có thể sẽ không chấp nhận các bộ phận mới ghép vào; họ lo lắng cho tình trạng miễn nhiễm của mình và ngay cả những cơn ác mộng. Nàng thì chỉ mơ thấy những giấc mơ hãi hùng, nào là những cành cây khô trụi lá và bầu trời đen ngòm bao quanh; chàng thì mơ thấy bị săn đuổi trong những con đường hầm không lối thoát. Cả hai đều mang mặc cảm của những người sống sót nhờ cái chết của một cô gái 14 tuổi còn thơ.
“Tôi cảm thấy cần phải làm một điều lớn lao có sức thay đổi cả thế giới để chứng minh rằng sự sống của tôi có một giá trị nào đó, xứng đáng với sự hy sinh của người khác.” Kristin nói, “Khi có ngưới nói rằng Chuá đã an bài mọi sự, thì tôi nghĩ rằng, phải vinh danh Chuá mà thôi.”
Nàng biết rằng Chris cùng chia sẻ ý tưởng của nàng. “Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể tìm được một người đàn ông nào ngoài Chris có thể cảm thông hết nỗi đoạn trường tôi đã trải qua. Những người khác thật khó lòng mà hiểu được.”
Meghan đã đưa họ lại với nhau. Nhưng chính họ càng tìm hiểu và thêm yêu nhau. Ðối với Chris, Kristin không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh vô cùng. Nàng thì yêu chàng vì chàng biết cách làm cho nàng phá lên cười vui vẻ. Họ coi nhau là tâm đầu ý hợp.
Jim Hickerson, nay đã 53 tuổi, tuyên bố rằng có khi một thảm kịch đã mang lại những niềm vui hạnh phúc. Ông nhớ lại lúc Kristin nhìn ông một cách lạ lùng khi ông nói với cô rằng một ngày nào đó, sẽ có điều đáng quan tâm hơn sức khoẻ của cô. Sau khi cô nàng gặp gỡ Chris, cô mới nhận thức ý nghĩa câu nói đó.
Connie, nay đã 40, tin rằng mọi việc đã có Chúa an bài.
MỘT MỐI QUAN HỆ MỚI
Ngày 16 tháng giêng vừa qua, nhân kỷ niệm năm thứ ba sau ngày tái sinh, Chris tặng cho Kristin chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương và ngọc saphire. Kristin nay là một thư ký bệnh viện; Chris thì làm việc cho một nhà in. Họ đã bàn tính về hôn lễ sắp đến. Ông Dave Godfrey, người nông dân có trái tim của Meghan đã nhận sẽ thay thế cha Kristin -- đã qua đời khi cô còn bé -- để khoác tay cô vào giáo đường dể trao cho chú rể theo tục lệ Tây phương. Ông đã gọi đôi bạn này là đôi chim nhỏ đáng yêu.
Gia đình Hickerson đã xây dựng một cuộc sống mới. Họ sẽ nhận một đứa bé gái Trung Hoa làm con nuôi vào mùa hè này. Họ đặt tên cho bé là Lori Marie: tên lót Marie cũng là tên lót của Meghan, tên gọi Lori là tên của cô y tá trong chuơng trình phân phối các cơ phận thân thể mà nay cũng đã là bạn thân của gia đình.
Thế là trong lòng mọi người và ngay cả trong thân thể nhiều người, Meghan đã thực sự còn sống mãi.
Kristin chưng bày tấm ảnh của Meghan trong album gia đình. “Nếu tôi nhìn hình ảnh một chú nai tơ chạy qua trước mũi xe, hay quan sát những con chim nhỏ bay sà bên bờ sông tìm thức ăn, lòng tôi lại chạnh nhớ tới Meghan. Tôi nghĩ rằng một phần của em trong thân thể tôi đang tạo cho tôi những cảm giác yêu đời.”
Gia đình Hickerson thu nhập những di cảo của Meghan để cất giữ như một cuốn phim lưu niệm. Căn phòng của em vẫn còn nguyên với những con búp bê Raggedy Ann, những tấm màn cửa in hình New Kids on the Block, và những chú chuột Mickey.
Nhưng thêm vào đó là cái nôi ở góc phòng dành cho đưá con nuôi mới xin. Quanh nôi là hình ảnh của gia đình và những bài vở về các đề tài: “Làm sao nuôi nấng con cái trở thành những người tốt “
Và dĩ nhiên một tấm ảnh Meghan đang tươi cười yêu đời.
Cái chết của Meghan có một ý nghĩa cao quý, Không, em không chết mà em vẫn còn sống, trái tim em vẫn đập trong lồng ngực của ông già Godfrey cơ mà.
Tin dữ đến từ nhà thờ trong đêm thứ Bảy. Mục sư báo tin em bị tai nạn nghiêm trọng.
Em đã bị nạn trong khi trượt tuyết. Em bị té và văng ra khỏi lối trượt, đập đầu vào ống nước bằng kim loại dùng để phun tuyết. Trực thăng chở em đến bệnh viện ngay. Em được đưa vào phòng cấp cứu trên tầng 4. Em mê man, bất tỉnh. Não bộ em đã không còn làm việc và theo bác sĩ thì không có cơ vãn hồi, tuy rằng các cơ phận khác vẫn còn hoạt động bình thường.
Vợ chồng Jim Hickerson lật đật lái xe trong đêm đen lạnh buốt đến ngay bệnh viện ở Madison để nghe tin như sét đánh ngang tai: đứa con gái bé bỏng xinh đẹp của mình sắp sửa lìa đời. Họ gục đầu cầu nguyện, xin cho em được sống, vì tin rằng em có sức sống mãnh liệt, có thể vượt thắng được lưỡi hái của tử thần. “Con có thể làm bất cứ chuyện gì trong đời con, dù khó khăn đến đâu cơ mà!”. Nhưng rồi họ cũng phải linh cảm một sự thực không tránh được: Sẽ không có một phép lạ nào nữa.
Em đang nằm trên giường cấp cứu kia, thân hình bất động hoàn toàn. Lồng ngực em còn phập phồng là nhờ máy thở nhân tạo. --
Khi bác sĩ loan tin tình trạng em quá trầm trọng, vô phương cứu chữa, mẹ em đã nức nở nói với bác sĩ gần như ra lệnh: “Lời bác sĩ không thể chấp nhận được, ông hãy trở vào lại trong phòng, và trở ra với một câu trả lời khác đi.”-
Cùng lúc đó.....
Ngay phiá dưới phòng Meghan một tầng lầu, có một bệnh nhân tên là Chris Nelson.
Cuộc sống của Chris như là một cái bình sắp trống rỗng. Thân thể anh ta vàng vọt đi, trí não đã hoàn toàn mờ mịt như màn sương đêm, và các máy móc tân tiến không còn hiệu nghiệm trong việc giúp anh ta duy trì sự sống. Mục sư đã đến thăm viếng trong những ngày trước đây và sắp xếp một buổi cầu nguyện sau cùng.
Cũng ngay phía trên của em một tầng lầu là cô Kristin Gabrielson.
Khuôn mặt nàng đã tái nhợt, thân hình mỏng manh chỉ còn da bọc xương, cân nặng 95 cân. Hai lá phổi của nàng chai cứng như đá, đã không còn muốn làm việc nữa...
Trong cái đêm định mệnh giá buốt đó, Chỉ có cái chết của Meghan mới có thể mang lại hy vọng cứu sống hai con người xa lạ đang tuyệt vọng kia.
Chỉ với lòng độ lượng của thân sinh em Meghan - đang tan nát cả cõi lòng -- gật đầu cho phép bác sĩ chấm dứt cuộc sống của em và hiến tặng các phần thân thể của em cho hai bệnh nhân kia được cứu.
MỘT QUYẾT ĐỊNH XÉ LÒNG
Khi đã được bác sĩ tái xác nhận sự bất lực của tài năng và mọi phương tiện y khoa hiện có, đồng thời đề nghị Jim và Connie hiến tặng các bộ phận thân thể em -- Meghan chỉ còn chờ chết-- Jim dìu người vợ gần như sắp quỵ gục vào căn phòng bên để bàn tính. “Nếu chúng ta cứ ngồi đây chờ một phép lạ để cứu mạng sống của con? Liệu có phép lạ không?”
Connie thổn thức: “Thôi, cứ làm theo điều gì phải làm.” --------
Connie trở lại giường bệnh, bên thi thể em còn chút hơi ấm của sự sống. Bà quỳ xuống bên giường, ôm lấy cánh tay em mà vuốt ve. Lòng người mẹ tan nát. Bà khe khẻ hát những khúc hát mà em ưa thích nhất lúc sinh thời: Swing Love, Sweet Chariot, và nhiều khúc hát khác mà bà còn nhớ được, câu mất câu còn.
Thế là bác sĩ cho em ra đi, để tách những bộ phận còn sống trong thi thể em, ghép vào cho hai mgười bệnh nhân kia.
MEGHAM VẪN SỐNG TRONG SỰ CHẾT
Hàng trăm người đã theo sau quan tài em, tiễn em ra nghĩa trang ở Rosewood Heights, bang Illinois. Ðoàn người đưa đám tang kéo dài hàng trăm mét. Có từ 400 đến 500 lá thư và thiệp chia buồn gửi đến gia đình em, trong đó nhiều người kể lại những kỷ niệm về em. Cô tài xế xe bus chở học sinh đã kể lại về các lời trao đổi giữa Meghan và các bạn học sinh về chuyện hiến tặng thân thể để cứu người: “trong khi các em khác đều la lên 'chúng ta sẽ không làm điều đó', thì Meghan nói 'riêng tôi, tôi sẵn sàng hiến tặng nếu có ai đó cũng mong muốn một cuộc sống diệu kỳ như tôi đang có.'“
Bất ngờ, có một lá thư đặc biệt đến vài tuần sau cái chết của em.
Ðó là lá thư gửi từ Cơ quan Phân phối các phần thi thể hiến tặng thuộc trường Ðại học Wisconsin về trường hợp 5 người được thừa hưởng phần thi thể của Meghan.
Trái tim của Meghan được tặng cho một người nông dân già 64 tuổi ở Wisconsin. Một trái thận và túi mật của em được tặng cho một người đàn ông 41 tuổi cũng ở Wisconsin. Trái thận kia thì tặng cho một người đàn bà 33 tuổi ở New Jersey. Hai bệnh nhân cùng nằm bệnh viện chung với em: Kristin Gabrielson nhận hai lá phổi, và Chris Nelson nhận lá gan. Cả hai người sau này đều 26 tuổi. Năm người này đã sống lại nhờ các phần thi thể của Meghan.
Như thế có thể nói được là chính Meghan đã sống trong thân thể của 5 người này không?
NHỮNG NGƯỜI BẠN MỚI CỦA MEGHAN.
Người mẹ giờ đây càng muốn 5 người xa lạ -- mà nay đang như rất thân thiết với bà vì họ đang mang trong người các phần máu thịt con bà -- biết thêm về Meghan. Trong một lá thư dài 4 trang rưỡi nhờ cơ quan trên chuyển đến cho 5 người, Connie đã miêu tả niềm hạnh phúc của bà khi con bà, Meghan, còn sinh thời; cũng như nỗi đau đớn khi mất con. Bà kết thúc lá thư với câu: “Chúng tôi mong biết thêm về sự bình phục của quý bạn, vì điều đó sẽ an ủi chúng tôi vô cùng.”
Chris đã xúc động thật sự khi đọc lá thư trên. “Mỗi lần đọc lại lá thư, tôi lại bật khóc nức nở.” Chris đã gặp gỡ gia đình Hickerson, mặt đối mặt trong một chương trình được trực tiếp truyền hình với nhà bình luận Phil Donahue.
Ở cách đó hàng trăm dặm, trong căn nhà nhỏ của mình ở tận Woodstock, Illinois, Kristin theo dõi chương trình truyền hình và đã bật khóc khi nhìn thấy Connie, Jim và các tấm hình của cô bé Meghan. Và khi nàng nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông trẻ có bộ râu xồm đang thẹn thùng và run run trả lời các câu hỏi của Phil Donahue, nàng đã chú ý ngay. Ðó là anh chàng Chris. Từ đó nàng mới vỡ lẽ ra là cả hai người từng có cùng một số phận.
Năm 18 tuổi, trong khi đang theo học tại trường Ðại Học Chicago, Kristin phát hiện ra mình mắc phải chứng bệnh Hodgkin. Sau khi điều trị bằng Chemography vô hiệu nghiệm, nàng trải qua 8 tuần chịu sự đốt của phóng xạ trên hai lá phổi. Từ mùa xuân năm 1994, Kristin chỉ có thể sống được nhờ các bình dưỡng khí. Nàng quá yếu đuối, bệnh hoạn để có thể tiếp tục việc học, có thể đi làm, thậm chí nàng không còn có thể đứng vững trên đôi chân.
Trường hợp của Chris thì càng đáng buồn hơn. Từ lúc lên hai tuổi rưỡi, Chris đã vướng bệnh khi uống nhầm một hoá chất độc hại. Lên 10, bác sĩ đã phải dùng ống dẫn để thay thế cho thực quản của anh. Sau đó, trong lúc đi làm việc trong một cơ xưởng chế biến cao su, anh lại nhiễm thêm các bụi hoá học khác. Anh bị bệnh Hepatitis C.
Các bác sĩ khám phá anh bị hoại gan trầm trọng. Da anh vàng vọt đi. Từ một cơ thể 155 cân, anh mất đi 28 cân nhanh chóng. Anh đã nói với bác sĩ rằng nếu bệnh tình của anh là bất trị, xin cứ để cho anh chết và đem phần còn tốt của thể xác anh tặng lại cho những ai cần đến. Anh lâm vào cảnh mê man, và chỉ chờ tử thần đưa lưỡi hái xuống đưa anh về Thiên đàng.
Rồi như có sự sắp xếp của hoá công.
Chris nằm ở tầng 3 trong khi Kristin thì ở tầng 5, chờ chết.
Và trong cùng một phút nguy ngập đó, ngay tại tầng 4, em bé Meghan cũng đang chờ lưỡi hái của tử thần.
BẠN CÓ TIN CHUYỆN ÔNG TƠ BÀ NGUYỆT KHÔNG ?
Ông Tơ bà Nguyệt trong cổ tích Việt Nam là nhân vật trên trời có bổn phận dò xem trong sổ bộ nhân gian để xem những người con gái, con trai nào xứng hợp; rồi dùng dây tơ hồng buộc họ với nhau. Thế là dưới trần gian này, dù không biết nhau, muốn hay không muốn, cũng phải trở nên vợ nên chồng ăn ở với nhau trọn đời trọn kiếp. Cổ tích Tây phương thì có thiên thần Cupid, anh chàng nhỏ bé tinh nghịch này hể cứ đem mũi tên bắn vào cặp trai gái nào, là cứ y như rằng họ yêu nhau đắm đuối.
Meghan dường như lúc sinh thời đã từng đóng vai trò của ông Tơ bà Nguyệt. Em đã giới thiệu người chị họ cho mục sư nhà thờ nơi gia đình em thường đi lễ. Hai năm sau khi em chết, họ đã trở thành vợ chồng.
Connie và Jim Hickerson thì chẳng phải là loại người sinh ra để làm ông Tơ. Nhưng khi họ nghe rằng Kristin đã để mắt đến anh chàng Chris, hai người bèn đưa ra một đề nghị hay. Chris và Kristin đã được gặp nhau sau đó trong những cuộc hội thảo về các vấn đề liên quan đến ghép nối các bộ phận trong thân thể. Họ trở thành bạn thiết của gia đình Hickerson. Vào mùa xuân năm 1996, Kristin quyết định gửi cho Chris một tấm thiệp chúc ngày lễ Phục Sinh. Nàng hỏi ý kiến gia đình Kickerson. Jim đã nói rằng, nếu ông ta là Chris, ông sẵn lòng mong muốn biết thêm về cô gái xinh đẹp như nàng.
Thế là nàng yên lòng gửi tấm thiệp và hồi hộp chờ hồi âm. Thêm một điều là cả hai đang chuẩn bị tham dự một buổi quyên tiền giúp cho những vụ ghép nối cơ phận trong thân thể được bảo trợ bởi người nông dân từng được ghép trái tim của Meghan.
Một đêm trước ngày tham dự, Chris gọi điện thoại cho Kristin. Họ đã trò chuyện tâm đắc trong hơn 3 giờ đồng hồ. “Tôi không hề ngờ rằng đâu đó một mối tình đang nẩy nở.” Chris nói, “Nhưng chắc chắn một điều là chúng tôi từng trải qua những cảm giác chung rất đặc biệt.”
Ðối với Kristin thì còn xa hơn. “Tôi đã yêu chàng ngay trong lần thấy Chris lần đầu tiên trên chương trình truyền hình. Trông anh chàng thật ngộ nghĩnh đáng yêu.”
Thế rồi, trong lần gặp mặt tại buổi họp chung, họ đã như một cặp thiếu niên e thẹn, chú mục vào nhau và chỉ đơn giản trò chuyện trong khi mọi người đang khiêu vũ. Khi Chris ra về, Kristin nức nở: “Tại sao tôi lại để cho chàng ra về như thế nhỉ ?” Connie buớc vào ngồi xuống bên Kristin, vổ về như bà chị với em gái: “Cuối thế kỷ 20 rồi em ơi! nếu thấy thích anh ta thì gọi điện thoại, nói rằng em đã qua một buổi tối vui vẻ bên anh ta.”
Kristin y lời, gọi ngay. Và câu chuyện kết thúc như sẵn có ông Tơ đã ràng dây chỉ hồng.
Cũng như những người được sống sót sau các tai biến, Kristin và Chris cùng mang nặng mối ám ảnh: họ luôn nhắc đến việc các thân thể có thể sẽ không chấp nhận các bộ phận mới ghép vào; họ lo lắng cho tình trạng miễn nhiễm của mình và ngay cả những cơn ác mộng. Nàng thì chỉ mơ thấy những giấc mơ hãi hùng, nào là những cành cây khô trụi lá và bầu trời đen ngòm bao quanh; chàng thì mơ thấy bị săn đuổi trong những con đường hầm không lối thoát. Cả hai đều mang mặc cảm của những người sống sót nhờ cái chết của một cô gái 14 tuổi còn thơ.
“Tôi cảm thấy cần phải làm một điều lớn lao có sức thay đổi cả thế giới để chứng minh rằng sự sống của tôi có một giá trị nào đó, xứng đáng với sự hy sinh của người khác.” Kristin nói, “Khi có ngưới nói rằng Chuá đã an bài mọi sự, thì tôi nghĩ rằng, phải vinh danh Chuá mà thôi.”
Nàng biết rằng Chris cùng chia sẻ ý tưởng của nàng. “Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể tìm được một người đàn ông nào ngoài Chris có thể cảm thông hết nỗi đoạn trường tôi đã trải qua. Những người khác thật khó lòng mà hiểu được.”
Meghan đã đưa họ lại với nhau. Nhưng chính họ càng tìm hiểu và thêm yêu nhau. Ðối với Chris, Kristin không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh vô cùng. Nàng thì yêu chàng vì chàng biết cách làm cho nàng phá lên cười vui vẻ. Họ coi nhau là tâm đầu ý hợp.
Jim Hickerson, nay đã 53 tuổi, tuyên bố rằng có khi một thảm kịch đã mang lại những niềm vui hạnh phúc. Ông nhớ lại lúc Kristin nhìn ông một cách lạ lùng khi ông nói với cô rằng một ngày nào đó, sẽ có điều đáng quan tâm hơn sức khoẻ của cô. Sau khi cô nàng gặp gỡ Chris, cô mới nhận thức ý nghĩa câu nói đó.
Connie, nay đã 40, tin rằng mọi việc đã có Chúa an bài.
MỘT MỐI QUAN HỆ MỚI
Ngày 16 tháng giêng vừa qua, nhân kỷ niệm năm thứ ba sau ngày tái sinh, Chris tặng cho Kristin chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương và ngọc saphire. Kristin nay là một thư ký bệnh viện; Chris thì làm việc cho một nhà in. Họ đã bàn tính về hôn lễ sắp đến. Ông Dave Godfrey, người nông dân có trái tim của Meghan đã nhận sẽ thay thế cha Kristin -- đã qua đời khi cô còn bé -- để khoác tay cô vào giáo đường dể trao cho chú rể theo tục lệ Tây phương. Ông đã gọi đôi bạn này là đôi chim nhỏ đáng yêu.
Gia đình Hickerson đã xây dựng một cuộc sống mới. Họ sẽ nhận một đứa bé gái Trung Hoa làm con nuôi vào mùa hè này. Họ đặt tên cho bé là Lori Marie: tên lót Marie cũng là tên lót của Meghan, tên gọi Lori là tên của cô y tá trong chuơng trình phân phối các cơ phận thân thể mà nay cũng đã là bạn thân của gia đình.
Thế là trong lòng mọi người và ngay cả trong thân thể nhiều người, Meghan đã thực sự còn sống mãi.
Kristin chưng bày tấm ảnh của Meghan trong album gia đình. “Nếu tôi nhìn hình ảnh một chú nai tơ chạy qua trước mũi xe, hay quan sát những con chim nhỏ bay sà bên bờ sông tìm thức ăn, lòng tôi lại chạnh nhớ tới Meghan. Tôi nghĩ rằng một phần của em trong thân thể tôi đang tạo cho tôi những cảm giác yêu đời.”
Gia đình Hickerson thu nhập những di cảo của Meghan để cất giữ như một cuốn phim lưu niệm. Căn phòng của em vẫn còn nguyên với những con búp bê Raggedy Ann, những tấm màn cửa in hình New Kids on the Block, và những chú chuột Mickey.
Nhưng thêm vào đó là cái nôi ở góc phòng dành cho đưá con nuôi mới xin. Quanh nôi là hình ảnh của gia đình và những bài vở về các đề tài: “Làm sao nuôi nấng con cái trở thành những người tốt “
Và dĩ nhiên một tấm ảnh Meghan đang tươi cười yêu đời.
Cái chết của Meghan có một ý nghĩa cao quý, Không, em không chết mà em vẫn còn sống, trái tim em vẫn đập trong lồng ngực của ông già Godfrey cơ mà.
Đỗ Văn Phúc