Một người
đàn ông có đến hơn 90 tuổi đang ngồi một cách yếu ớt trên băng ghế công viên.
Ông không hề nhúc chích, chỉ ngồi cuối đầu xuống và nhìn chăm chú vào đôi bàn
tay mình. Khi tôi đến bên và ngồi xuống cạnh bên, dường như ông không hề nhận
ra sự hiện diện của tôi, càng ngồi lâu, tôi càng thắc mắc và lo lắng không biết
ông có ổn không.
Cuối cùng, không hẳn là tôi muốn quấy rầy ông, nhưng vì muốn xem ông có khỏe
không, nên tôi hỏi thăm ông một câu, rằng không biết ông có khỏe không, mọi
việc có ổn không. Ông ngước đầu lên, nhìn tôi và mỉm cười.
"Ồ vâng, tôi khỏe, cảm ơn anh đã có lời hỏi thăm," ông nói với một
giọng rõ ràng.
"Thật sự cháu không có ý làm phiền ông, nhưng vì ông cứ ngồi đây mà nhìn
hoài vào tay mình như thế, cháu không biết ông đang suy nghĩ gì, cháu muốn biết
chắc rằng ông vẫn khỏe," tôi giải thích với ông như vậy.
Ông hỏi lại tôi, "Thế anh có bao giờ nhìn vào đôi tay của mình chưa? Ta
muốn hỏi anh có từng thật sự nhìn vào đôi tay ấy?"
Tôi từ từ mở bàn tay ra và nhìn chúng. Tôi lật đi lật lại đôi bàn tay mình, hết
nhìn trong lòng bàn tay đến bên ngoài. Không, tôi đoán rằng chưa khi nào tôi
thật sự nhìn vào bàn tay mình như lúc này -- khi ông hỏi câu hỏi ấy với tôi.
Thế rồi ông mỉm cười và liên hệ đến câu chuyện này.
Hãy dừng lại và suy nghĩ một chút về đôi bàn tay của mình, chúng đã giúp đỡ,
phục vụ anh như thế nào trong suốt những năm tháng qua.
Đôi tay nhăn nheo và yếu ớt này của ta đã là một công cụ hữu ích mà ta đã dùng
suốt cả cuộc đời mình, để với tới, rồi nắm lấy và ôm trọn cả cuộc đời này.
Chúng đã nâng đỡ và giúp ta bám níu cho khỏi ngã khi ta còn là đứa bé bước đi
không vững. Chúng đút thức ăn vào miệng ta và mặc áo quần cho ta. Khi còn là
một đứa trẻ, mẹ đã dạy ta chắp đôi tay này để cầu nguyện với Chúa. Chúng cột
giày cho ta và giúp ta mang ủng.
Chúng lau khô nước mắt những đứa con ta và âu yếm nâng niu tình yêu của cuộc
đời ta. Chúng đã cầm vũ khí và lau nước mắt cho ta khi ta phải lên đường vào
chiến trận. Chúng đã bị dơ bẩn, bị thương và trầy xước, bị sưng phồng lên và có
khi bị bẻ cong nữa.
Chúng thật đã lúng túng và vụng về khi ta cố gắng bồng đứa con trai mới sanh.
Được trang trí bằng chiếc nhẫn cưới, chúng đã tỏ cho cả thế giới biết rằng ta
đã kết ước và yêu thương một ai đó rất đặc biệt.
Chúng đã viết những lá thư về nhà. Và chúng đã từng run rẩy khi ta chôn cất cha
mẹ ta và vợ ta, và chúng cũng đã run run xúc động khi đưa con gái ta đi giữa hàng
ghế nhà thờ trong lễ cưới của nó.
Tuy nhiên, chúng mạnh mẽ và rắn chắc lắm. Chúng đã nắm tay các con cái ta, an
ủi những người hàng xóm láng giềng, và tung ra những nắm đấm của sự tức giận
khi ta không hiểu được vấn đề.
Chúng che mặt ta, chải đầu ta, và tắm rửa cho cả thân thể ta. Có khi chúng trở
nên nhớp nháp và ướt lạnh, bị bẻ cong và gãy, khô ráp và chảy máu.
Và cho đến một ngày, khi hầu hết các bộ phận trên cơ thể ta không còn hoạt động
tốt như trước nữa, thì đôi bàn tay này lại giúp ta chống để đứng dậy, đở thân
thể ta khi nằm xuống, và một lần nữa, chúng tiếp tục chắp lại trong khi ta cầu
nguyện. Đôi bàn tay này đã đánh dấu những nơi ta đã đi qua và sự khó nhọc của
cuộc đời ta.
Những điều quan trọng hơn, đó là Chúa sẽ với tới và nắm đôi tay này khi Ngài
dẫn ta về nhà Cha. Và Ngài sẽ không quan tâm đến việc đôi tay này đã từng ở
những đâu hay đã làm những gì. Những gì Ngài quan tâm là đôi tay này thuộc về
ai và Ngài yêu thương bàn tay này như thế nào. Và với bàn tay này, Ngài sẽ đưa
ta đến bên Ngài, và rồi ta sẽ dùng chúng để chạm đến khuôn mặt yêu thương của
Đấng Christ. Ôi, ngày đó mới tuyệt vời làm sao!
Suy gẫm
Chúa đã ban cho mỗi chúng ta một cuộc sống, trang bị cho chúng ta một cơ thể để
hoạt động. Đôi bàn tay là một bộ phận đặc biệt đa năng, giúp chúng ta làm rất
nhiều việc khác nhau. Chúa yêu thương và ban tặng cho chúng ta những khả năng,
Ngài chắc cũng ao uớc chúng ta sử dụng chúng cách ích lợi và kết quả.
Có thể đôi tay bạn dùng để giúp đỡ, bố thí, có thể chúng được dùng để làm những
công việc nặng nhọc giúp đỡ cha mẹ, người thân yêu, cũng có khi chúng được bạn
dùng để đánh đàn cho nhà thờ... Và cũng có thể lắm, chính đôi tay đó lại muốn
gom tóm lợi ích cho riêng mình, muốn chạm vào tiền bạc của người khác, muốn chỉ
vào ai đó để đổ lỗi chăng?
Bạn hãy nhìn vào đôi tay mình, và trả lời với Chúa rằng chúng đã và đang được
sử dụng như thế nào? Và hãy sử dụng chúng với lòng biết ơn Chúa!
Mỗi
tuần một câu Kinh Thánh
Hãy
lợi dụng thì giờ, vì những ngày là xấu.