THƯƠNG NHAU HẠI NHAU!
Câu chuyện ngụ ngôn nầy rất quen thuộc, kể về một ông già làm bạn với gấu. Ông già nọ sống trong cảnh cô đơn không người thân thiết, quanh năm chỉ vui với cỏ cây, núi rừng. Ngày kia gặp con gấu nhỏ, chẳng biết vì sao nó cũng không có cha mẹ hoặc bầy đàn. Thế là họ sống chung với nhau, một lão già và một con gấu, đồng cảm, thương yêu.
Gấu như hiểu được ông già, những gì ông sai khiến, gấu đều vâng theo. Hằng ngày gấu giúp ông những việc vặt, lúc ông ngủ, gấu ngồi canh giữ một cách cẩn thận để ông được yên giấc. Một hôm, ông già mệt nhọc sau buổi sáng đi rừng, ngủ mê man trong giấc trưa, gấu ngồi bên cạnh như thường lệ, thỉnh thoảng giơ tay đuổi ruồi hoặc có khi đập muỗi. Bất ngờ một con ruồi đậu trên mũi ông già, gấu nhiều lần quơ tay đuổi đi nhưng nó cứ đậu trở lại, gấu hết sức tức giận, đâm ra lúng túng, đập ruồi nhưng vẫn cố gắng giữ yên lặng cho ông già ngủ ngon. Ruồi bay lượn nhởn nhơ mỗi lúc như muốn trêu tức gấu thêm, giận quá, gấu cầm cục đá ở gần đó, chờ ruồi vừa đáp xuống, đập thật mạnh. Lần nầy thì ruồi tan xác, nhưng ông già cũng không còn! Gấu ôm lấy ông già với khuôn mặt đầy máu, khóc tức tưởi trong nỗi ân hận không bao giờ nguôi.
Đôi khi chúng ta muốn làm những điều tốt cho nhau, nhưng hóa thành chuyện hại nhau. Có những chủ đích rất tốt, nhưng cách thực hiện lại không tốt. Cuộc sống dễ nảy sinh những hiểu lầm, do vậy cần phải đặt tình thương lên trên hết trước khi giải quyết một sự việc nào. Thiện chí có thể bị ngộ nhận hoặc đánh giá sai, vì thế nếu không sáng suốt nhận định động lực của mỗi hành vi, chúng ta dễ dàng đối xử với nhau một cách tàn nhẫn, mất tin tưởng lẫn nhau. Cần thận trọng ngay cả khi bày tỏ tình thương.
“Lòng yêu thương phải cho thành thật. Hãy gớm sự dữ mà mến sự lành. Hãy lấy lòng yêu thương mềm mại mà yêu nhau như anh em; hãy lấy lẽ kính nhường nhau.” Rô-ma 12: 9-10.
–