Jack nhìn chằm chằm vào cái công-tơ-mét trên xe mình trước khi
giảm tốc độ, 75 dặm/giờ. Đây là lần thứ tư trong mấy tháng gần đây. Không hiểu
sao mà một người cứ bị cảnh sát bắt gặp hoài như thế chứ?
Khi xe giảm tốc độ chỉ còn 10 dặm một giờ, Jack cho xe lùi lại, nhưng chỉ nửa vời
thôi. Cứ để cho anh cảnh sát lo lắng về một mối nguy hiểm tai nạn giao thông.
Anh cảnh sát đang bước ra khỏi xe, trên tay cầm một xấp giấy tờ.
Ồ, Bob à? Chẳng lẽ là anh Bob ở nhà thờ đó sao? Jack kéo cao cổ áo khoác lên một
chút, anh rún người xuống. Chuyện này thì còn tệ hại hơn là một tấm thẻ phạt nữa.
Một cảnh sát Cơ Đốc bắt gặp một tên vi phạm luật lệ giao thông vốn vẫn nhóm
trong cùng nhà thờ với anh ta mỗi Chúa nhật! Thật tồi tệ! Anh ta là một người
chỉ mong nhanh chóng chạy về với vợ con sau một ngày làm việc mệt mỏi ở văn
phòng mà thôi. Cũng là một người đã hẹn sẽ đi chơi đánh gôn chung với anh cảnh
sát nọ vào ngày mai đây.
Nhảy ra khỏi xe, Jack tiến lại phía người đàn ông mà anh gặp hằng tuần vào Chúa
nhật, người mà anh chưa bao giờ nhìn thấy mặc cái bộ đồng phục này. "Xin
chào anh Bob. Thật tình cờ lại gặp anh trong hoàn cảnh như vầy."
"Chào Jack." Không hề có nụ cười nào đáp lại.
"Chắc anh cũng đoán ra là anh bắt gặp quả tang tôi đang vội về nhà với vợ
con."
"Ừ, tôi cũng đoán vậy." Bob có vẻ không kiên định lắm. Tốt.
"Tôi đã làm cả ngày dài ở công ty, thật mệt mỏi. Tôi nghĩ là tôi chỉ phạm
luật có chút xíu thôi - đây là lần đầu tiên đấy." Jack vừa nói vừa lấy
chân di di trên hòn đá cuội bên vệ đường. "Diane mới gọi tôi và nói về món
bò rán và khoai tây cho buổi tối nay. Anh biết ý tôi muốn nói gì không?"
"Tôi biết chứ. Tôi còn biết rằng anh là người "có tiếng" trong
vùng này nữa."
Oái! Kiểu này có vẻ tình hình đang xoay chuyển hướng xấu đi rồi. Tới lúc phải đổi
chiến thuật thôi. "Thế đồng hồ của anh bấm lúc tôi chạy vận tốc bao nhiêu
thế?"
"Bảy mươi mốt. Anh có thể vui lòng vào xe ngồi lại không?"
"Ừm... hoãn đã, Bob à. Tôi cũng nhìn đồng hồ của tôi khi tôi vừa thấy anh.
Tôi thấy chỉ vừa chạm mức 65 thôi mà." Lời nói dối trở nên rất tự nhiên mỗi
khi người ta lâm vào cảnh có thể bị nộp phạt như thế này.
"Jack, anh hãy vào lại trong xe đi."
Bối rối, Jack khom người chui vào trong xe qua cánh cửa đang mở. Đóng mạnh cánh
cửa xe, anh bắt đầu bật công tắc xe. Anh chẳng vội vàng gì mở cửa sổ ra cả. Vài
phút nặng nề trôi qua. Bob xé một tờ khỏi tập giấy. Tại sao anh ta chẳng hỏi bằng
lái xe nhỉ? Jack nghĩ bụng rằng "dù có lí do gì đi nữa, chắc cũng cả tháng
nữa mình mới lại ngồi gần ngài cảnh sát kia lại trong nhà thờ."
Một cái gõ nhẹ vào cửa sổ phía trên đầu Jack. Bob đang đứng đó, trên tay đang xếp
tờ giấy lại. Jack quay cửa sổ xuống một chút, chỉ là một kẽ hở khoảng 5
xen-ti-mét, chỉ vừa đủ để Bob thò tay đưa mảnh giấy vào thôi.
"Cám ơn." Jack không thể kìm được cái vẻ coi thường trong giọng nói.
Bob chẳng nói tiếng nào, quay bước trở lại xe của anh ta.
Jack nhìn Bob qua kính xe. Anh mở tờ giấy ra đọc. Không biết phạt mình bao
nhiêu đây? Chờ một phút.
Cái gì đây? Có vẻ như chuyện đùa. Đây không phải là một tờ biên bản phạt vi phạm
luật giao thông.
Jack bắt đầu đọc: "Jack thân mến, thời gian trước tôi có một đứa con gái
nhỏ. Lúc nó mới sáu tuổi thì chết vì bị một chiếc xe tông vào. Anh đoán xem -
đó là một người chạy quá tốc độ. Đương nhiên là anh ta bị phạt một số tiền, và
cũng bị tù trong thời gian ba tháng, sau đó thì anh ta đã được tự do. Tự đo để
ôm hôn những đứa con gái của anh ta. Còn tôi thì chỉ có một đứa mà thôi, và tôi
phải đợi cho đến khi trở về thiên đàng thì mới có thể lại được ôm nó vào lòng.
Cả ngàn lần, tôi cố gắng để tha thứ cho người đàn ông kia. Cả ngàn lần tôi nghĩ
rằng tôi đã tha thứ. Cũng có thể tôi đã làm được điều đó, nhưng tôi phải làm lại
điều đó hoài. Bây giờ cũng vậy... Xin hãy cầu nguyện cho tôi. Và cũng hãy cẩn
thận. Bây giờ đứa con trai nhỏ là tất cả những gì còn lại mà tôi có. Bob."
Jack ngoái đầu lại, vừa lúc chiếc xe của Bob quay đầu và hướng ra đường cái.
Jack nhìn theo cho đến khi chiếc xe chạy khuất. Mười lăm phút sau đó, Jack cũng
quay đầu xe và lái chầm chậm về nhà. Anh vừa lái xe vừa cầu nguyện xin Chúa tha
thứ, và anh nghĩ sẽ làm vợ con ngạc nhiên khi ôm vợ và những đứa nhóc con mình
vào lòng ngay khi anh bước vào nhà.
Suy gẫm
Chúa ban cho mỗi chúng ta cuộc sống với những niềm vui và phước hạnh mỗi ngày.
Chúng ta đang sống như thế nào? Có làm vinh hiển danh Chúa trong những hành động,
suy nghĩ, lời nói, trong sinh hoạt hằng ngày của mình không?
Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển Đức
Chúa Trời mà làm.
**