3. Đạo Nho cũng là chánh, không đáng theo hay sao?
Ông Khổng Tử là người sáng lập đạo Nho, khi luận về đạo có nói rằng: "Trời mạng gọi là tánh, noi tánh gọi là đạo." Khi dạy thầy Tử Hạ về Đức Chúa Trời là Đấng Chủ Tể, thì nói rằng: "Chết sống có mạng, giàu sang tại Trời." Về cương thường, luân lý, ông dạy nhiều điều đáng làm mẫu mực cho nhân quyền, xã hội; nhưng khi có kẻ bội thiên nghịch lý, ông không có quyền đổi họ ra lành để làm trọn những lời dạy dỗ quí báu ấy.
Còn Đức Chúa Giê-xu là Con Một của Đức Chúa Trời; sự dạy dỗ của Ngài vượt quá các bậc thánh hiền. Lời Ngài sống và linh động, có quyền thay đổi lòng người, khiến họ cải tà quy chánh. Lại Ngài đã hy sinh tánh mạng trên cây Thập tự là giá chuộc tội cho mọi người. Ngài cũng đã sống lại, nên có quyền cứu kẻ nào hết lòng tin cậy Ngài.
Nói cho cùng, ông Khổng Tử là một nhà hiền triết dạy đời, còn Đức Chúa Giê-xu là Cứu Chúa của cả nhân loại. Vậy hễ ai đã học đạo Nho cho biết cách ở đời, thì nay cần phải tin Đức Chúa Giê-xu để làm phương cứu rỗi.
Vả, muốn hiểu thấu lẽ ấy, cần phải xét rõ nghĩa chữ Nho là gì. Nho là một danh từ để xưng kẻ có học, hiểu thấu cổ, kim, và phân biệt biệt tà chánh. Khổng, Mạnh cùng các bậc thánh đế, minh vương đời xưa cũng chỉ thờ một Đức Thượng Đế mà thôi, chớ không thờ tà thần, ấy là đạo Nho thật. Còn Nho đời nay, phần nhiều miệng đọc thánh hiền mà chẳng làm theo, mạnh ai nấy nói, gặp gì cũng tin, chẳng phân biệt chánh tà, hùa theo thế tục, đốt nhang đèn, vàng bạc, làm chay, cầu phước, cầu lợi trước mặt tà thần. Những người như thế mà gọi là nho, thật làm mất giá trị đạo Nho củ thánh hiền đời xưa lắm thay!
Chúng tôi theo đạo Tin Lành thì chẳng thế. Chúng tôi được Chúa đổi lòng, dẹp dị đoan, trừ tà thuyết, vâng theo Lời Chúa, đi đường chánh đáng, coi người trong bốn biển như anh em một nhà, yêu thương, hòa hiệp, đồng kính một Chúa, thờ một Thần, điều lành thì khuyên nhau, điều quấy thì răn nhau, sống ở đời nầy được sự vui mừng, bình an, thiên thượng trong lòng, đến khi qua đời, linh hồn được lên Thiên đàng, hưởng phước vĩnh sanh. Vậy, quí vị hãy mau tỉnh thức, quay về cùng Chúa Thánh mà tiếp nhận đạo Tin Lành, ắt được ơn cứu rỗi chẳng sai.
Riêng ông Khổng Tử làm sách để dạy đời sau. Ông khuyên người ta lấy lòng kính sợ Đức Thượng Đế, chớ có hề bảo ta thờ lạy ông đâu. Như ông nói rằng: "Giao xã chi lễ, sở dĩ tự Thượng Đế dã," nghĩa là: "Lễ tế giao, tế xã là để thờ Đức Thượng Đế, " chớ không hề nói: "Để mà thờ ta." Lại nói: "Hoạch tội ư Thiên, vô sở đảo dã." Vậy thì ông vẫn kính sợ Đức Chúa Trời biết là dường nào! Cũng có nói: "Thiên sanh đức ư dư." Ông Khổng đã bởi Trời sanh, sao quí vị không thờ lạy Trời (tức là Đức Chúa Trời), mà lại thờ lạy ông Khổng Tử?
Có kẻ nói rằng: Khổng Tử là thầy của muôn đời, nên phải thờ lạy ông. Nếu vậy, Khổng Tử cũng còn có thầy nữa, như sách Tam Tự kinh chép rằng:" Trích Trọng Ni, sư Hạng Thác." Đã thờ lạy ông thì phải thờ lạy thầy của ông nữa. Cứ như thế mà truyền mãi lên, ắt biết thờ lại ai? Rồi cũng phải thờ lại một Thầy Cao Cả của muôn vạn thầy khác, tức là Đức Chúa Trời vậy.
Nếu ông Khổng Tử còn sống, chắc phải đồng thanh với Thánh Phao Lô, la lên khi thấy người ta hiệp lại để thờ mình, rằng: "Hỡi các bạn sao làm điều đó? Chúng ta chỉ là loài người, chúng ta giảng Tin Lành cho các ngươi, hầu cho xây bỏ các thần hư không kia mà trở về cùng Đức Chúa Trời hằng sống, là Đấng dựng nên trời, đất, biển và muôn vật ở trong đó." (Công vụ 14:15) Chúng tôi trọng lời dạy dỗ của ông Khổng Tử và thờ lạy Đức Thượng Đế. Còn đối với ông chúng tôi chỉ tôn kính mà thôi; vì ai thờ lạy Khổng Tử, chẳng những đặng tội với Đức Chúa Trời, mà còn mang lỗi với ông nữa.