Whit là một thuật sĩ, anh ta làm thuê trong một nhà hàng ở Los Angeles, ở đó mỗi tối khi khách ăn, anh giúp vui bằng những màn ảo thuật nho nhỏ của mình. Vào một buổi tối nọ, anh ta ngồi xuống cạnh một gia đình nọ, sau khi đã tự giới thiệu về mình, Whit lấy ra một bộ bài và bắt đầu biểu diễn. Anh yêu cầu cô gái trẻ ngồi cạnh mình hãy chọn ra một lá bài. Cha cô ta bảo với Whit rằng Wendy bị mù.
"Không sao," - anh trả lời - "nếu là như vậy tôi muốn chơi một trò khác". Quay sang cô gái, Whit nói:"Wendy, cô có thể gíup tôi trong trò chơi này không?".
Một chút do dự, cô gái nhún vai và trả lời: "Vâng".
Whit kéo ghế lại ngồi ngang cô gái và nói: "Tôi sẽ đưa một quân bài ra, Wendy, và nó có hai màu, hoặc là đỏ hoặc là đen. Tôi muốn cô sử dụng khả năng tinh thần của mình để nói tôi biết màu của lá bài, đỏ hay đen. Cô đồng ý chứ ?". Wendy gật đầu.
Whit cầm lá bài lớn nhất và hỏi: "Đây là lá đỏ hay đen?".
Nghĩ một chút, cô gái mù đáp: "Đen". Gia đình cô mỉm cười sung sướng.
Whit cầm lá bảy cơ: "Đây là lá đỏ hay đen?".
Wendy trả lời: "Đỏ".
Whit lấy lá bài thứ ba, lần này là con ba rô và hỏi: "Đỏ hay đen?".
Không do dự, Wendy đáp: "Đỏ!".
Các thành viên trong gia đình hết sức kinh ngạc. Anh ta lấy ra ba lá bài và cô đóan đúng cả ba. Và tiếp tục, cô đóan đúng hết lá bài thứ sáu. Gia đình cô không thể nào tin đó là sự may mắn của cô.
Đến lá bài thứ bảy, Whit cầm con năm cơ: "Wendy, tôi muốn cô nói số và lọai của lá bài này, một trong những lọai cơ, rô, chuồn, bích".
Sau một lúc nghĩ ngợi, Wendy đáp: "Con năm cơ!". Mọi người kinh ngạc đến cực điểm, họ há hốc miệng nhìn cô gái.
Cha cô ta hỏi Whit có hay không điều kỳ diệu này. Whit đáp: "Ông hãy hỏi Wendy".
"Wendy, đó là cái gì?" - ông ta quay sang hỏi con gái. Wendy mỉm cười đáp: "Đó là điều kỳ diệu!"
Whit bắt tay gia đình và ôm chặt lấy Wendy, dọn những quân bài, anh tạm biệt gia đình. Dĩ nhiên, điều ki diệu anh đã mang đến cho gia đình thì không thể nào quên.
Điều kỳ diệu xảy ra ảnh hưởng nhiều đến Wendy. Nó không chỉ là cơ hội đem chút "ánh sáng" cho cô và làm cô trở nên đặc biệt trong gia đình, mọi người đều hãnh diện về khả năng của cô với bạn bè mình.
Vài tháng sau, khi câu chuyện đã bị quên lãng, Whit nhận được gói bưu phẩm kèm theo một lá thư do Wendy gửi đến. Trong thư, cô cảm ơn Whit vì đã là cô cảm thấy trở nên đặc biệt, giúp cô "thấy" được dù chỉ trong giây lát, cô cảm thấy rất hạnh phúc và cuộc sống còn nhiều ý nghĩa đối với cô. Cô nói sẽ giữ những điều xảy ra như bí mật của riêng mình và sẽ không bao giờ kể với ai. Cuối cùng cô gửi tới anh một bộ bài dành cho người mù để anh có thể đem nhiều hạnh phúc nữa cho những người như cô.
Tại sao Wendy biết được màu của những con bài? Whit chưa bao giờ gặp cô trước khi cô vào nhà hàng và anh cũng không nói trước với cô ta về những quân bài. Và cô ta bị mù thì không thể nào thấy được màu sắc cũng như giá trị của những lá bài. Vậy làm như thế nào?Whit đã truyền thông tin bằng mật mã của bàn chân từ người này đến người khác mà không dùng lời nói. Khi Whit bắc ghế ngồi ngang với Wendy: "Tôi sẽ đưa một quân bài ra, Wendy, và nó có hai màu hoặc là đỏ, hoặc là đen", anh đạp nhẹ chân cô ta một cái khi anh nói từ "đỏ" và hai cái khi nói "đen".Ngừng một chút để cô hiểu, anh lặp lại điều qui định đó bằng cách: "Tôi muốn cô sử dụng khả năng tinh thần của mình để nói tôi biết màu của lá bài, đỏ (khẽ đạp chân cô một cái) hay đen (đạp hai cái)". Khi cô nói vâng, anh biết cô đã hiểu mật mã và trò chơi bắt đầu.Tại sao cô biết được con năm cơ? Đơn giản. Anh đạp chân cô năm lần. Khi anh yêu cầu cô đóan lọai của lá bài là cơ, rô, chuồn, bích, anh khẽ đạp sau khi nói từ "cơ"...