Đà lạt… khói sương, mây núi giăng mắc, mưa! Mưa như một lời tự tình, mưa như đắm chìm trong cô đơn từ
trong tâm thức của mổi con người. Hình như có một chút huyền hoặc trong mưa Đà lạt, mưa hay là nước mắt
trần thế.
Em… bây giờ nơi đâu, có kịp tránh cơn mưa ngập tràn phố núi, hay đang lang thang trong một buổi
chiều mưa bay, có khi em đang ngồi một góc nào đó để nhìn Đà lạt trong mưa.Em ngồi đó nhìn mưa
tự tình, nhìn mưa lãng đãng rơi trên những phố buồn hiu quạnh, mưa thì thầm sau những bước chân em,
mưa cuốn hút em vào kỷ niệm của một thời xa xưa
Em và mưa ! nơi em về mưa có còn rơi không? Mưa rơi trên tóc rối, mưa làm ướt vai gầy, mưa
ngập bàn chân em trên lối nhỏ, mưa đắm chìm những kỷ niệm ngây ngô, mưa phủ kín lối em về bên
ấy…
Bây giờ trời đang mưa, tôi ngồi đây lặng nhìn Langbiang ngủ quên sau làn mưa tháng sáu, ngồi nhìn
mưa để hòai niệm cuộc đời mình… và tự trong sâu thẳm em lại xuất hiện, em ngập tràn trong những
vần thơ.
Trời vẫn đang mưa… hình như em và mưa có một chút lương duyên…
MƯA SÀI GÒN
Mưa Sài gòn đi qua rất vội
Bất chợt mưa rồi lặng lẽ dừng
Em có thể về qua phố vắng
Biết khi nào mưa sẽ thôi rơi
Mưa trôi xuôi bến bờ xa lạ
Mưa vô tình ở sắc trời đông
Sài gòn có mùa đông không nhỉ?
Em đâu rồi, mưa có ướt tóc mây.
Mưa vô tình ở sắc trời đông
Sài gòn có mùa đông không nhỉ?
Em đâu rồi, mưa có ướt tóc mây.
Tôi xa lạ ngồi bên men đắng
Mặc cơn mưa rơi rụng bên đời
Em vô tư, một ngày qua rất vội
Biết đâu rằng mưa có thôi rơi.
Mặc cơn mưa rơi rụng bên đời
Em vô tư, một ngày qua rất vội
Biết đâu rằng mưa có thôi rơi.
Em không biết vô tình tôi chẳng biết
Vì sao mưa trong nắng hanh vàng
Mưa có thể chẳng làm ai ướt áo
Nhưng vô tình sẽ ướt tóc em tôi.
Vì sao mưa trong nắng hanh vàng
Mưa có thể chẳng làm ai ướt áo
Nhưng vô tình sẽ ướt tóc em tôi.
.