Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Sunday, July 21, 2013

NHỮNG NHÀ TUẬN ĐẠO XỨ SCILLI


Bờ biển Bắc Phi tràn ngập CơĐốc nhân trong thế kỷ thứ hai, nhưng hết thảy đều ở trong sự nguy hiểm. Năm 180, có 7 người đàn ông và 5 người đàn bà bị bắt nhốt tù vì đã “mang những quyển sách thiêng, và các thư tín của Phao-lô, một người công nghĩa”. Vào ngày 17 tháng 7 năm 180 họ xuất hiện trước Quan Tổng đốc La mã là Saturninus xứ Carthage. Những bản án nghịch lại họ ghi như sau: “Xét rằng Speratus, Nartzalus, Cittinus, Donata, Vestia, Secunda và những người khác đã xưng nhận họ sống theo các nghi thức tôn giáo của người Cơ Đốc, và khi một cơ hội được trao cho họ để trở lại với tập tục của người La mã, họ cứ khăng khăng trong sự ngoan cố, chúng ta phải chấp nhận cho họ chịu khổ bằng gươm”.


Speratus, sau khi nghe bản án, đã hô lên: “Cảm tạ Đức Chúa Trời”.
Nartzalus nói: “Ngày nay chúng ta là những nhà tuận đạo ở trên trời. Cảm tạ Đức Chúa Trời”.
Quan Tổng đốc đã bối rối bởi phản ứng ấy và bởi lời xưng nhận của họ rằng Cơ Đốc giáo là tôn giáo chơn thật duy nhứt. Ông ta nói: “Chúng ta cũng có một tôn giáo và thuộc về chúng ta là một tôn giáo rất đơn giãn. Chúng ta lấy vận mệnh của Hoàng đế mà thề. Các ngươi cũng làm y như vậy thôi”.

Speratus đáp: “Tôi không công nhận một đế quốc trong thế gian nầy. Tôi hầu việc Đức Chúa Trời là Đấng mà chẳng một người nào đã hay có thể trông thấy. Đức Giê--va mà tôi công nhận chính là Chủ Tể của các vua và các nước”.
Donata nói thêm vào: “Tôn trọng đối với Caesar, nhưng tôn kính chỉ dành cho một mình Đức Chúa Trời mà thôi”.
Người khác nữa nói: “Chúng ta chẳng tôn kính ai khác trừ ra Đức Chúa Trời của chúng ta ở trên trời”.
Saturninus, vẫn còn khó hiểu khi hỏi: “Ông có thì giờ suy nghĩ điều đó chưa?”
Speratus đáp: “Để làm gì? Chuyện quá đơn sơ như thế đấy”.
Và thực như thế. Các Cơ Đốc nhân đầu tiên đã mong đợi sự bắt bớ. Đấng Cứu Thế đã chịu chết trên thập tự giá, Mười Hai sứ đồ đã chịu khổ vì cớ đức tin của họ, và không một thế hệ nào kể từ dạo ấy tránh thoát được đau khổ và đổ máu. Năm 95 Domitian đã cho hành quyết cả gia đình mình khi họ gia nhập Cơ Đốc giáo. Năm 107, Simeon, Giám Mục thành Jerusalem, đã bị giết. Năm 110, Ignatius đã chịu chết. Polycarp đã tuận đạo vào năm 155. Năm 165 Justin Martyr đã bị đánh bằng roi và bị giết. Năm 177, 48 Cơ Đốc nhân đã chết mất tại Pháp. 
Và năm 180 mười hai người từ Scilli đã bị dẫn đi chặt đầu.
“Như có chép rằng: Vì cớ Ngài, chúng tôi bị giết cả ngày; Họ coi chúng tôi như chiên định đem đến hàng làm thịt. Trái lại, trong mọi sự đó, chúng ta nhờ Đấng yêu thương mình mà thắng hơn bội phần” (Rô-ma 8.36-37). 

Sưu Tầm