Ron Boatwright
Sự cứu chuộc đời đời là điều quan trọng nhất trong cuộc đời. Dù chúng ta có thành công đến đâu cũng là vô nghĩa nếu chúng ta bị hư mất linh hồn trong Hỏa ngục; chúng ta mất tất cả. Trong Ma-thi-ơ 16:26, Đức Chúa Jesus phán, “Người nào nếu được cả thiên hạ mà mất linh hồn mình, thì có ích gì? Vậy thì ngươi lấy chi mà đổi linh hồn mình lại?” Không có cái gì trên thế gian này xứng đáng để chúng ta phải mất linh hồn mình.
Linh hồn chúng ta đáng giá hơn nhiều so với cả thế gian và mọi thứ trong nó. Linh hồn chúng ta là phần sẽ tiếp tục sống và đi vào cõi đời đời. Đức Chúa Jesus phán về cõi đời đời như sau “Rồi những kẻ này sẽ vào hình phạt đời đời, còn những người công bình sẽ vào sự sống đời đời.” (Ma-thi-ơ 25:46). Chịu hình phạt đời đời trong Hỏa ngục và cuộc sống đời đời trên Thiên đàng đều kéo dài đời đời, không có sự kết thúc. Chúng ta không thể chấp nhận bị mất linh hồn mình và bị phạt đời đời trong ngọn lửa của Hỏa ngục, vì hình phạt sẽ không bao giờ kết thúc.
Về cõi đời đời, chúng ta chỉ có thể chọn một trong hai nơi: Thiên đàng hay Hỏa ngục. Thiên đàng thật tuyệt vời, chúng ta thậm chí không thể tưởng tượng nổi Thiên đàng như thế nào nhưng Đức Chúa Jesus có phán “kẻ kiếm được thì ít” (Ma-thi-ơ 7:14). Thiên đàng được Đức Chúa Jesus miêu tả rằng có rất nhiều chỗ ở (Giăng 14:1-3). Trong Khải huyền 21:4, có chép “Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự trên đã qua rồi.”. Thiên đàng thật không thể miêu tả nổi, vì “Ấy là sự mắt chưa thấy, tai chưa nghe, và lòng chưa nghĩ đến, nhưng Đức Chúa Trời đã sắm sẵn những điều ấy cho những ai yêu mến Ngài.” (Cô-rinh-tô I 2:9).
Hỏa ngục thì trái ngược với Thiên đàng. Hỏa ngục thật khủng khiếp đến nỗi chúng ta không thể nào hiểu thấu được sự tra tấn kinh hoàng như thế nào với tiếng khóc lóc, than vãn và nghiến răng không dứt (Ma-thi-ơ 8:12). Đức Chúa Jesus phán “kẻ vào đó cũng nhiều” (Ma-thi-ơ 7:13). Những người vào đó sẽ bị “quăng xuống hồ lửa và diêm…chúng nó sẽ chịu khổ cả ngày lẫn đêm cho đến đời đời.” (Khải huyền 20:10). Người nào kết thúc đời mình trong Hỏa ngục chỉ có thể tự oán trách chính mình. Chính họ đã chọn con đường đi vào đó.
Cả Thiên đàng và Hỏa ngục đều tồn tại đời đời (Ma-thi-ơ 25:46). Cả hai đều kéo dài đời đời. Đại đa số người đang sống một cuộc sống như thể họ không tin có cuộc sống đời đời. Sa-tăng đã khiến họ có một trạng thái tự mãn. Để chúng ta có thể chắc chắn mình sẽ không vào Hỏa ngục mà sẽ lên Thiên đàng, chúng ta phải “chú ý cho chắc chắn về sự Chúa kêu gọi và lựa chọn mình” (Phi-e-rơ II 1:10).
Nếu hôm nay bạn chết bạn có chắc chắn, không một chút nghi ngờ rằng bạn sẽ lên Thiên đàng không? Chúng ta sẽ không lên Thiên đàng do ngẫu nhiên. Đây là một câu hỏi về một điều mà chúng ta sẽ không thể chịu đựng nổi nếu chúng ta sai, vì đời đời là rất thường xuyên. Đến một ngày nào đó từng người trong chúng ta sẽ biết được câu trả lời thực sự cho câu hỏi này, “vì chúng ta hết thảy sẽ ứng hầu trước tòa án Đức Chúa Trời” (Rô-ma 14:10). Từng người trong chúng ta đều có hai cuộc hẹn đã xác định và chúng ta chắc chắn phải thực hiện. Đó là “Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét” (Hê-bơ-rơ 9:27). Hai cuộc hẹn này: cái chết và sự phán xét không thể bị hủy bỏ; chúng ta phải thực hiện chúng.
Kinh Thánh chép, “Có một con đường coi dường chánh đáng cho loài người, nhưng đến cuối cùng nó thành ra nẻo sự chết.” (Châm ngôn 14:12). Cảm giác của chúng ta không phải là sự dẫn dắt tin cậy, mà chỉ có Kinh Thánh mới là. Chúng ta không được mắc sai lầm về sự cứu chuộc đời đời của chúng ta khi đi theo điều “coi dường như chang đáng” đối với chúng ta, hay do chúng ta “cảm thấy trong lòng chúng ta rằng chúng ta đã được cứu”. Chúng ta không có cơ hội thứ hai trong Ngày Phán Xét để làm lại cho đúng. Chúng ta phải làm đúng ngay trong cuộc đời này. Trong A-mốt 4:12, chúng ta đã được phán bảo “khá sửa soạn mà gặp Đức Chúa Trời ngươi”. Trong Ngày Phán Xét, chúng ta hoặc đã sửa soạn hoặc chưa sửa soạn. Thiên đàng là một nơi đã sửa soạn cho người đã sửa soạn. Chúng ta không thể hy vọng hay mong ước con đường của chúng ta sẽ dẫn lên Thiên đàng.
Đức Chúa Trời không muốn một ai bị hư mất. Đức Chúa Trời “muốn cho mọi người được cứu rỗi và hiểu biết lẽ thật.” (Ti-mô-thê I 2:4), nhưng đa số người sẽ bị hư mất đời đời. Trong Ma-thi-ơ 7:13-14, Đức Chúa Jesus đã cảnh báo chúng ta “hãy vào cửa hẹp, vì cửa rộng và đường khoảng khoát dẫn đến sự hư mất, kẻ vào đó cũng nhiều. Song cửa hẹp và đường chật dẫn đến sự sống, kẻ kiếm được thì ít.” Đây không phải là một ý tưởng vui mà nó khiến tôi phải chú ý. Đức Chúa Jesus phán đại đa số người sẽ kết thúc bằng sự hư mất đời đời trong Hỏa ngục và chỉ có ít người được cứu. Thật đáng buồn, đại đa số người đang đi trên con đường khoảng khoát dẫn đến hình phạt đời đời mà không hề nhận biết. Chúng ta phải suy nghĩ thật nghiêm túc lời cảnh báo này của Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Jesus phán, “Nhưng trước hết, hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi điều ấy nữa.” (Ma-thi-ơ 6:33). Ưu tiên số một của chúng ta trong cuộc đời này phải là lên Thiên đàng và ở với Đức Chúa Trời mãi mãi. Không có điều gì quan trọng hơn điều này. Chúng ta không thể để mất Thiên đàng. Nhưng tất cả chúng ta đều phải chọn lựa nơi nào chúng ta sẽ sống đời đời. Chỉ có một cách, để hiểu được đời đời là lâu như thế nào, chúng ta hãy nghĩ rằng sau khi chúng ta đã ở trên Thiên đàng hay Hỏa ngục hàng tỷ năm, cõi đời đời cũng chỉ mới bắt đầu.
Đối với con cái Chúa, tội lỗi trong cuộc sống của chúng ta sẽ đẩy chúng ta khỏi Thiên đàng. Vì không ăn năn tội lỗi, tên của chúng ta sẽ bị lấy ra khỏi Sách Sự Sống của Đức Chúa Trời. Trong Khải huyền 22:19 có chép, “Đức Chúa Trời sẽ cất lấy phần họ về cây sự sống và thành thánh, mà đã chép ra trong sách này.” Tên của bạn đã có trong Sách Sự Sống chưa? Nếu chưa thì đó là một nan đề rất nghiêm trọng. Khải huyền 20:15 có chép “Kẻ nào không được biên vào Sách Sự Sống đều bị ném xuống hồ lửa.” Đức Chúa Trời muốn tha thứ cho chúng ta. Là một Cơ-đốc-nhân, chúng ta phải làm gì để tên chúng ta được chép trở lại vào Sách Sự Sống? “Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác.” (Giăng I 1:9). Đức Chúa Jesus đã hứa “Khá giữ trung tín cho đến chết, rồi ta sẽ ban cho ngươi mũ triều thiên của sự sống.” (Khải-huyền 2:10).
Nếu bạn chưa là Cơ-đốc-nhân thì bạn làm gì để được ghi vào Sách Sự Sống của Đức Chúa Trời, để bạn sẽ được cứu và lên Thiên đàng? Trong Lu-ca 13:3, Chúa chúng ta đã phán “nếu các ngươi chẳng ăn năn, thì hết thảy sẽ bị hư mất như vậy.” Đức Chúa Jesus cũng phán, “Ai xưng ta ra trước mặt thiên hạ, thì ta cũng sẽ xưng họ trước mặt Cha ta ở trên Thiên đàng” (Ma-thi-ơ 10:32). Rồi Ngài phán với chúng ta, “Ai tin và chịu phép báp tem, sẽ được rỗi; nhưng ai chẳng tin, sẽ bị đoán phạt” (Mác 16:16). Vậy chúng ta phải tiếp tục trung tín với Chúa và ý Ngài nếu chúng ta muốn được lên Thiên đàng.