Gã trở lại một ngày thăm Bảo Lộc
Đường mây thu trải lụa nắng chiều nghiêng
Đồi tiếp núi ngút ngàn xanh thảm mượt
Sương lưng đèo se sắt chút niềm riêng
Đêm rừng núi đất trời như nín lặng
Thấm mặn mà vị chát đọt trà non
Ai vút mật mà cung đàn ngọt thế
Chuyện mười năm lãng đãng mất hay còn
Tìm bè bạn ấm tình hương rượu mới
Chút se lòng, tin sáo đã sang sông
Muốn thăm lại ngõ hoa vàng mấy độ
Sợ mùa thu đã tay bế tay bồng
Đêm chai sạm muối xát hồn dâu bể
Nghe phù hư chạy tít tắp đồi nương
Tay muốn níu cung trầm ngân suối bạc
Chợt âm buồn mỏng mảnh tựa hơi sương
Xin từ giã, thêm lần xa Bảo Lộc
Ngõ hoa vàng vướng víu nỗi tình không
Gã ôm cả mùa thu đang xuống thấp
Ru cuộc tình lạnh kịp gió chiều đông…
.