Chồng của bà Sarah Winchester đã tích lũy được một gia tài kết xù nhờ sản xuất và bán súng trường. Sau khi chồng chết năm 1918, bà Sarah dời về sống ở San Jose, California. Trong lúc buồn chán, bà bắt đầu say sưa tham dự vào các hoạt động đồng bóng, ma thuật, tâm linh. Khi bà tìm cách liên lạc với vong linh của chồng mình, một người đồng bóng đã nói với bà, "Bao lâu bà tiếp tục xây cất ngôi nhà của mình thì bấy lâu bà chưa có chết." Bà Sarah tin lời người đồng bóng nầy. Bà mua một lâu đài 17 phòng đang xây cất dang dở và bắt đầu mở rộng thêm. Chương trình kiến trúc vẫn tiếp tục mãi cho đến khi bà chết năm bà được 85 tuổi. Công trình xây cất trên tốn kém đến 5 triệu đô-la, mà theo thời giá bấy giờ mỗi công nhân lãnh năm mươi cents mỗi ngày. Lâu đài mở rộng đến 150 phòng, 13 phòng tắm, 2,000 cửa chính, 47 lò sưởi và 10,000 cửa sổ. Lâu đài có những cầu thang không dẫn tới đâu cả và có những cửa mở để chỉ nhìn vào những vách tường. Khi công trình xây dựng chấm dứt lúc bà Sarah chết, người ta thấy còn có đủ vật liệu để tiếp tục xây cất đến 80 năm nữa! Ngày nay lâu đài Winchester được làm nơi thu hút du khách nhưng nó cũng làm chứng tích lặng thinh cho sự sợ chết đã cầm tù vô số con người. Dầu bà Sarah là một trường hợp cá biệt, bà vẫn là một trong số rất nhiều người đã xây dựng lên những hệ thống tín ngưỡng phức tạp để trốn tránh thực trạng không tránh khỏi của loài người. Cuối cùng ai cũng sẽ chết.
Trong vòng 100 năm nữa, ngoại trừ một số ít người sống lâu, còn tất cả những người đang sống hiện nay trên thế giới đều chết hết, không còn người nào. Đối với một số người, nói đến chết chỉ là chuyện xa vời, không ai muốn nhắc đến. Chuyện đó còn lâu mới tới, lo gì cho mệt! Có người nói chết là hết, bận tâm làm gì? Tử giã biệt luận mà! Nhưng trong thực tế đã có người như Vua Philip, thân phụ của Hoàng Đế A-lịch-sơn Đại Đế, đã quyết định nhắc đến sự chết mỗi ngày. Mỗi buổi sáng, ông truyền lịnh cho một đầy tớ đánh thức ông dậy với câu nói, "Philip, hãy nhớ rằng nhà ngươi sẽ chết."
Chúng ta không chỉ đối diện với sự chết của chính mình nhưng cũng của những người thân yêu của chúng ta nữa. Đây là vấn đề muôn thuở của loài người. Biết bao nhiêu người đã đặt câu hỏi: Sau sự chết còn có gì không? Chết rồi tôi sẽ đi đâu? Có thiên đàng và hoả ngục không? Đời sống tôi hôm nay có ảnh hưởng đến tương lai của tôi sau khi chết không?
Thái độ của chúng ta đối với sự chết sẽ quyết định lối sống của chúng ta. Nếu một người không tin có đời sau thì trong đời nầy người đó sẽ chỉ cần thoả mãn những nhu cầu thể xác và sống phớt tỉnh đối với nhu cầu tâm linh. Người đó cũng sẽ sống với rất ít mục đích sống. Sẽ không có hy vọng gì cho người đó bên giường chết. Ngược lại nếu một người tin có đời sau thì tư tưởng, tình cảm và thái độ của người đó sẽ biểu lộ cách khác hẳn. Người đó có nhiều mục đích sống, sống với nhiều ý nghĩa và luôn luôn có hy vọng cho người đó bên giường chết.
Nếu chết là hết thì hôm nay tôi có quyền hưởng thụ, chơi bời, sống thoả mãn tối đa mọi nhu cầu thể xác, không cần biết đời sau có gì. Nhưng nếu có thể có đời sau thì tôi phải sống cẩn trọng hơn. Hôm nay tôi phải tìm hiểu và chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hành trình của tôi sau cái chết.
Tuy nhiên, làm sao để biết chắc sau sự chết có gì? Có ai sống lại từ cõi chết để kể lại cho tôi biết sau sự chết thì việc gì xảy ra không? Xưa nay, đối diện với câu hỏi nầy, chúng ta có hai câu giải đáp. Một giải đáp đến từ sự suy tư triết lý tôn giáo với chủ trương của loài người. Một giải đáp đến từ sự mặc khải của Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa. Chúng ta có quyền chọn lựa giữa hai câu giải đáp nầy.
Thưa các nhà thông thái đời nầy: Xin hỏi "Sau Sự Chết Có Gì?"
Thông thường theo giải đáp của loài người, người ta có ba tín ngưỡng sau đây về việc gì sẽ xảy ra sau sự chết.
Kinh Thánh không hề đề cập đến hay dạy đến chuyện luân hồi, chuyển kiếp. Kinh Thánh đề cao địa vị con người khác hẳn muôn loài vạn vật, con người mang hình ảnh Đức Chúa Trời. Không có chuyện con vật thành con người hay con người trở thành con vật bao giờ. Chính thuyết luân hồi phủ nhận một Đức Chúa Trời thực hữu công bình và ân điển đang tể trị thế gian. Thuyết luân hồi chủ trương con người phải tự Cứu và không cần ai Cứu cả. Thuyết luân hồi phủ nhận mọi việc Chúa Giê-xu đã làm cho nhân loại.
Mục sư Charles Spurgeon đã ví sánh như sau: "Một người nên thử vượt Đại Tây Dương bằng chiếc thuyền giấy tốt hơn là cố đến thiên đàng bằng những việc làm lành."
Dĩ nhiên câu nói nầy không phủ nhận giá trị của việc làm lành, nó chỉ khẳng định rằng không ai có thể đến thiên đàng được nhờ việc tu sửa hay làm lành riêng tư của mình. Muốn lên thiên đàng chúng ta phải vâng theo điều kiện của Đức Chúa Trời trên thiên đàng.
Thưa Đức Chúa Trời: Xin hỏi "Sau Sự Chết Có Gì?"
Giải đáp của loài người không làm cho ai thỏa mãn bởi vì tất cả chỉ là võ đoán, mơ hồ, không chắc chắn. Vậy chúng ta hãy ngước lên trông chờ sự mạc khải đến từ Đức Chúa Trời.
Kinh Thánh khẳng định rằng sau khi chết, chúng ta sẽ được Chúa phán xét và sẽ đi đến một trong hai nơi hoàn toàn khác nhau, đó là thiên đàng hay là hỏa ngục. Đây là giải đáp của Đức Chúa Trời. Kinh Thánh chép: "Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét" (Hê-bơ-rơ 9:27). Sẽ có một ngày Chúa xét xử công bình. Người ác bị phạt, người lành được thưởng. Chúa Giê-xu dạy rõ trong Bài Giảng Trên Núi của Ngài. "Nếu mắt bên phải gây cho các con phạm tội, cứ móc quăng đi, vì thà chột mắt còn hơn cả thân thể bị ném vào hoả ngục. Nếu tay phải gây cho các con phạm tội, cứ cắt bỏ đi, vì thà cụt tay còn hơn cả thân thể bị sa vào hỏa ngục" (Ma-thi-ơ 5:29-30).
Kinh Thánh chép: "Hiện nay chẳng còn có sự định tội nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Giê-xu" (Rô-ma 8:1). Những người tin Chúa không còn sợ bị phán xét nữa. Chúa chỉ phán xét để ban thưởng cho người tin Chúa chứ không phải để hình phạt họ nữa. Mọi việc cần thiết để khai mở con đường dẫn đến thiên đàng thì Chúa Giê-xu đã thực hiện xong rồi. Ngài đã chết thế tội chúng ta và Ngài đã từ kẻ chết sống lại. Ngài là Đấng duy nhất chúng ta tin cậy bước theo khi chuẩn bị cuộc hành trình hướng về đời sau.
Có một nơi gọi là Thiên Đàng. Theo sự dạy dỗ của Chúa Giê-xu, có một chỗ được gọi là thiên đàng vinh hiển, đẹp đẽ và phước hạnh. Đó là chỗ giống như vườn địa đàng ê-đen được khôi phục. Tại đó chúng ta sẽ nhận lãnh một thân thể mới (1Cô 15:35-44). Chúng ta sẽ tiếp tục làm những cá nhân độc đáo và có thể nhận biết nhau. Thân thể sống lại của chúng ta là thân thể thiêng liêng. Đó là một thân thể vinh hiển (1 Giăng 3:1-3). Đó cũng là thân thể bất tử, không bao giờ chết nữa để thích hợp với thiên đàng.
Ở đó sẽ không có buồn bả, khóc lóc, đau đớn, chết chóc nữa (Khải Huyền 21:4). Ở đó không có điều ác, không có ruả sả nữa (Khải Huyền 21:27; 22:3). Ở thiên đàng chúng ta sẽ phục vụ Đức Chúa Trời, sẽ đồng trị với Đấng Christ cho đến đời đời (Khải Huyền 22:3, 5). Ở đó chúng ta sẽ biết mọi sự mà ngày nay chúng ta mong muốn biết, chúng ta sẽ được thoả mãn mọi khát vọng vĩnh cửu của tâm hồn. Sứ đồ Giăng đã viết:"Hỡi kẻ rất yêu dấu, chính lúc bây giờ chúng ta là con cái Đức Chúa Trời, còn về sự chúng ta sẽ ra thể nào, thì điều đó chưa được bày tỏ. Chúng ta biết rằng khi Ngài hiện đến, chúng ta sẽ giống như Ngài, vì sẽ thấy Ngài như vốn có thật vậy. Ai có sự trông cậy đó trong lòng, thì tự mình làm nên thanh sạch, cũng như Ngài là thanh sạch" (1 Giăng 3:2,3).
Có ai thấy được thiên đàng? Có ba người: Phao-lô (2 Cô-rinh-tô 12:2-4); Giăng (Khải Huyền 4-22); Chúa Giê-xu (Giăng 14:1-6).
Làm sao để chắc đến thiên đàng? Hãy tin cậy Chúa Giê-xu là Đấng duy nhất đưa ta đến thiên đàng.
Chúa Giê-xu đã phán hứa với những môn đồ của Ngài: "Lòng các người chớ hề bối rối; hãy tin Đức Chúa Trời cũng hãy tin ta nữa. Trong nhà Cha ta có nhiều chỗ ở; nếu không có vậy thì ta đã nói trước cho các ngươi rồi. Ta đi sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi ta đã đi và đã sắm sẵn cho các ngươi một chỗ rồi, ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với ta, hầu cho ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó. Các ngươi biết ta đi đâu và biết đường đi nữa. Thô-ma thưa rằng: Lạy Chúa, chúng tôi chẳng biết Chúa đi đâu; làm sao biết đường được? Vậy Đức Chúa Giê-xu đáp rằng: Ta là đường đi, lẽ thật và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha" (Giăng 14:1-6).
Có một nơi gọi là Hỏa Ngục. Cũng theo sự dạy dỗ của Chúa Giê-xu, có một nơi gọi là hỏa ngục. Chúa Giê-xu nói về hỏa ngục nhiều hơn thiên đàng. Ngài cảnh cáo để loài người tránh xa hỏa ngục và mau mau hướng đến thiên đàng. Ngài nói đến con đường khoảng khoát dẫn đến hỏa ngục, kẻ vào đó cũng nhiều.
Tại sao Chúa Tốt Lành và Yêu Thương lại đày người ta xuống hoả ngục? Đó là do sự ghê gớm của tội lỗi. Đó là do bản tính thánh khiết và công chính của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không đày ai xuống địa ngục. Bản tính tội lỗi và ý chí tự do của một tội nhân dẫn người đó xuống hỏa ngục. Hỏa ngục là nơi dành cho Ma quỉ, không phải dành cho loài người. Người nào không ăn năn tội quay vể nhờ Chúa Cứu, người đó tự nhiên đã chọn con đường xa cách Chúa và hậu quả là hư mất.
Hoả ngục được mô tả như thế nào?
Có hai sự lựa chọn: Bước vào thang máy, bạn muốn đi xuống hay muốn đi lên? Bạn có quyền chọn lựa. Hãy sáng suốt chọn lựa khi còn có cơ hội. Đừng để người khác chọn lựa thay bạn. Mỗi người chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình. Không chọn thiên đàng là đương nhiên bạn đang chọn hoả ngục. Hãy quyết định hôm nay. Mong bạn chọn đúng con đường hẹp của Chúa Cứu Thế Giê-xu để bạn được lên thiên đàng.