Đêm nay đất khách gợi hồn con,
Nhớ mẹ thâu đêm mắt lệ mòn!
Tiếng dế nỉ non sầu vọng tưởng,
Phải chăng mẹ nhắn gọi sang con?
Dáng mẹ yếu gầy mắt lệ nhòa,
Trán nhăn má hóp vẽ sầu lo!
Tâm con hiển hiện qua từng nét.
Đau xé lòng con, bóng mẹ già!
Lặn lội thân cò lắm sót sa!
Cam bao khó nhọc tháng ngày qua,
Khổ đau cam chịu vì con cháu,
Để sống hợp chung dưới mái nhà.
Tình mẹ cưu mang nghĩa đỉnh đầu,
Bao dung như nước chảy trên cao,
Chan hòa thắm đượm lòng con trẻ,
Mát mẻ thăm tình mẫu tử sâu.
Lời dạy mẹ khuyên phải sống sao?
Đời người trên đất có là bao,
Hư không! Khổ não! Đời vô nghĩa,
Do sống cách xa Chúa nhiệm mầu.
Mẹ nhắc: Con người “có” bởi đâu?
“Có”bởi năng quyền ĐấngTối Cao.
Tổ tiên thế hệ ngàn năm mất
Cội nguồn nguyên thuỷ đã từ lâu,
Từ thuở Chúa Trời sáng lập ra,
A-Đam kết ước với Ê-Và.
Satan cám dỗ, xưa nguyên tội
Tổ phụ bao đời lỗi đến ta.
Hình tượng tôn thờ, nghịch Chúa Cha.
Thế gian tội lỗi lắm sa đà…
Phụ ơn Thiên Chúa công gây dựng,
Nghịch mãi! Ngày càng quá cách xa…
Nhờ Chúa Giê-Xu tội được tha,
Nhục hình kinh khiếp, huyết chan hoà!
Đớn đau thãm khổ đành cam chịu!
“Thập giá!” chương trình cứu chuộc ta.
Ơn Chúa thâm sâu thật đậm đà!
Nghìn thu vang mãi “ Chúa yêu ta”!
Giê-xu kết nối thâm tình cũ,
Để nghĩa Cha con chẳng cách xa.
Lý tính Thiên _Nhân đã hợp hoà,
Từ nay con trẻ đến cùng Cha.
Sao dời vật đổi, lòng không đổi!
Ghi khắc tâm hồn có Chúa Cha.
Ngoc Thanh
Cần thơ, Ngày 17
tháng 10 năm 2012