Theo dương lịch, chúng ta đã sống qua hơn nửa tháng đầu của năm mới 2011 nhưng theo âm lịch, chúng ta vẫn còn trong năm cũ. Mỗi năm khi năm mới dương lịch bắt đầu thì đó cũng là lúc năm âm lịch sắp chấm dứt. Năm nay Tết Tây và Tết Ta chỉ cách nhau hơn một tháng. Trong những ngày nầy, chúng ta hướng về năm mới nhưng cũng thường nhớ lại những kỷ niệm cũ và hướng về quá khứ.
Trong thế giới tư bản, vật chất, Tây phương hiện tại chúng ta nhìn về tương lai, nói về tương lai, sống cho tương lai. Trong khi đó con người chúng ta vẫn cần quá khứ để mà sống. Và hai thế giới đó: quá khứ và tương lai gặp nhau ở thời điểm nầy, thời điểm của hiện tại. Sống mà không suy nghĩ thì không sao nhưng nếu suy nghĩ một tí chúng ta không thể không cùng một lúc hướng về tương lai và nhìn lại quá khứ. Nói cách đơn giản, chúng ta không thể sống mà dẹp sang một bên ý niệm về thời gian.
Trong những năm trước năm 2,000, ở các cửa hiệu bách hóa, các bưu điện và nhiều nơi công cộng khác ngày nay chúng ta thấy có gắn những chiếc đồng hồ chạy ngược cho biết còn bao lâu nữa sẽ đến năm 2,000. Bạn hãy tưởng tượng đâu đó cũng có một cái đồng hồ tương tự, đang đếm ngược lại cuộc đời của chúng ta, hay nói đúng hơn đếm chúng ta còn sống bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm nữa. Giá mà chúng ta nhìn thấy được cái đồng hồ của cuộc đời mình thì cũng thích thú nhưng cũng thật đáng sợ phải không Bạn? Nếu tôi biết rõ tôi sẽ còn sống bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm nữa thì tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ sống như thế nào? Những người mắc chứng ung thư, được bác sĩ cho biết mình sẽ sống trong một khoảng thời gian nào đó là những người sống trong tâm trạng nầy và họ sẵn sàng để đối diện ví cái chết. Chiếc đồng hồ cuộc đời của chúng ta chắc còn chạy lâu hơn, thật ra thì cũng chưa chắc, nhưng rồi cũng sẽ đến một lúc nó sẽ ngừng và chúng ta không thể làm gì được nữa.
Đang chuẩn bị đón Tết mà nghe những điều nầy thật là nản, phải không Bạn? Tôi hoàn toàn đồng ý, tuy nhiên sống với ý thức thời gian, với tương lai đang chờ đợi, với quá khứ đã qua và với hiện tại không ngừng thay đổi, chúng ta cần có một cái nhìn đúng và một thái độ sống đúng, nếu không, chúng ta sẽ chỉ là một cái máy, cứ theo thời gian mà chạy để rồi ngừng lúc nào không biết, vô vị, vô nghĩa và đầy ân hận ở cuối cuộc đời. Theo tôi nghĩ, những gì ở cuối cuộc đời chúng ta, điều đó mới quan trọng. Chẳng những cuối cuộc đời, sau khi chết nhưng cuối cuộc đời là cái khoảng thời gian trước khi chết, chúng ta sinh hoạt ra sao, sống như thế nào. Điều nầy không chỉ giới hạn cho những người lớn tuổi, nhưng cho mỗi chúng ta vì không ai biết cái đồng hồ của cuộc đời chúng ta lúc nào sẽ dừng lại. Nó sẽ dừng, nhưng dừng lại lúc nào chúng ta không biết, vì vậy chúng ta phải cẩn thận và chuẩn bị để khi cái đồng hồ của cuộc đời chúng ta dừng lại, chúng ta sẽ biết có gì sẽ xảy ra.
Chúa Cứu Thế Giê-xu trước khi trút hơi thở cuối cùng, chịu chết để chuộc tội cho nhân loại đã thốt lên một tiếng, Xong! Xong không có nghĩa là cho rồi, cho rảnh nợ, nhưng xong nghĩa là hoàn tất, công tác đã được thực hiện. Xong là mọi việc đã được trọn, đã được thực hiện đúng như chương trình dự định, đã ứng nghiệm lời tiên tri và nhất là nợ tội đã được thanh toán, giống như ta có tờ giấy nợ được đóng vào con dấu hết nợ. Cái chết của Chúa Giê-xu là cái chết hoàn tất, đúng với chương trình và ý định của Thiên Chúa, không có gì phải ân hận, nuối tiếc.
Thánh Kinh ghi lại về một cuộc đời khác, cuộc đời của Thánh Phao-lô. Ông là con người phải vật vã giữa thiện lành với gian ác trong đời sống hằng ngày cũng như chúng ta, nhưng đang khi ngồi tù vì giảng đạo, có thể bị đem ra xử tử, ông đã nói, đối với tôi sống là Chúa, chết là lợi. Tôi phân vân, không biết phải chọn điều nào: chết thì được ở với Chúa, sung sướng hơn cho tôi, còn sống thì sống cho Chúa và lợi ích cho anh em. Đối với sứ đồ Phao-lô, sống cũng tốt mà chết cũng tốt, ông không có gì phải ngại ngùng, hay sợ hãi.
So sánh sự sống sự chết đó với sự sống của chúng ta hôm nay, chúng ta thấy gì? Chúng ta đang sống trên đời nầy như thế nào và có sẵn sàng đối diện với cái chết hay không? Nhiều người đang sống cho quá khứ, sống với những vàng son của thuở trước và giờ đây chỉ ngồi đây mà nuối tiếc. Cũng có người sống với những đau buồn của quá khứ, chỉ ngồi than thân, trách phận hay tự thương hại. Quá khứ có những cái đẹp của nó, nhưng nếu ta chỉ ngồi ôm lấy nó, ta sẽ chỉ ở đó và sẽ chẳng đi đến đâu. Các bạn trẻ có thể đang sống cho tương lai, hướng về tương lai. Nhưng cũng có người hướng quá nhiều về tương lai mà trở thành những con người bất hạnh. Họ đang lo cho những sự việc sẽ chẳng bao giờ xảy ra, hoặc đặt tin tưởng của mình nơi những giá trị chóng phai tàn. Trên mọi lĩnh vực, người ta đi tìm và cố cung cấp cho người tiêu thụ một cái gì mới để không phải lập lại những gì đã quá nhàm chán. Khoa học kỹ thuật đã tiến nhanh đến độ người ta không còn thì giờ cho những tiến bộ của mình.
Chúng ta phải làm nhanh, sản xuất nhiều, lao đầu như những con thiêu thân gọi là để sống còn, kỳ thực chúng ta vô tình làm nô lệ cho những thứ mà chúng ta nghĩ rằng mình là chủ. Chúng ta có thể nhìn vào thực tế bằng những cặp mắt khác nhau, nhưng tựu trung, vấn đề là như thế nầy. Chúng ta quay cuồng trong một đời sống mà thiếu đi mục đích và hướng đi. Hai câu hỏi ngàn đời vẫn chưa tìm thấy câu trả lời là, Tôi sống trên đời nầy để làm gì? Và chết rồi sẽ đi về đâu? Người đặt lòng tin nơi Thiên Chúa tìm thấy câu trả lời vì biết đặt một câu hỏi quan trọng khác nữa. Câu hỏi đó là, Tôi từ đâu đến? Bạn có thể cho rằng vì ngẫu nhiên mà mình có mặt trên cõi đời nầy, nhưng nếu Bạn ý thức từ nơi đáy lòng về nguồn gốc của chính mình, về Đấng Tạo Hóa, Bạn sẽ không thể phủ nhận Ngài và từ ý thức đó, Bạn sẽ nhận rằng mình từ nơi Thiên Chúa mà đến. Ngài đang đặt chúng ta trên cõi đời nầy với một mục đích. Mục đích đó là tận hưởng Chúa vì sống phản ánh đúng hình ảnh Thiên Chúa trong con người chúng ta. Cái đẹp, cái hay, cái thiện lành vốn ở trong con người chúng ta nhưng chúng ta đã để cho cái xấu, cái dở, cái tội lỗi gian ác che khuất vinh quang Thiên Chúa vốn ở trong con người.
Thiên Chúa ban cho con người ý chí tự do, vì vậy Ngài chỉ kêu gọi con người tự nguyện ăn năn, quay đầu trở lại với Thiên Chúa. Khi con người trở lại với Thiên Chúa, nhận mình là con của Chúa, con người sẽ kinh nghiệm sự sống và sức sống của Thiên Chúa để sống một cuộc đời có ý nghĩa và biết mình sẽ đi về đâu khi từ giã cõi đời nầy. Chúa Giê-xu phán: Ta đã đến hầu cho chiên được sống và được sống sung mãn. Sống sung mãn, sống với một ý nghĩa trên đời nầy và đảm bảo cho đời sau là đời sống trong niềm tin với Chúa Cứu Thế. Chiếc đồng hồ cuộc đời chúng ta có thể dừng lại bắt cứ lúc nào, nhưng chúng ta có thể bằng lòng, vui sống vì biết rằng cuộc đời mình nằm trong bàn tay của Thiên Chúa mà sống là Chúa và chết chỉ là có lợi hơn cho bản thân mà thôi.
Chúc Tết hôm nay chắc cũng không quá sớm. Tôi muốn chúc Bạn sớm tìm được niềm tin nơi Thiên Chúa là Đấng đã tạo dựng Bạn, chịu chết để cứu Bạn và đang mong chờ Bạn trở lại với Ngài. Trở về với Chúa trong niềm tin đó sẽ đặt Bạn ở một chỗ đứng đúng trong khung thời gian của Thiên Chúa và dù quá khứ, hiện tại hay tương lai, sẽ không gì có thể làm Bạn xao xuyến hay nản lòng, trái lại sẽ chỉ có niềm tin để vui sống qua mọi cảnh huống của cuộc đời.
|