Thầy Tăng Tử nói rằng: "Giết trâu tế mộ chẳng bằng giết con gà, con heo lúc cha mẹ sanh tiền." Vì cha mẹ chết rồi, có tế trâu, cũng không ăn được; chi bằng có lòng hiếu thảo lúc cha mẹ còn sống, con gà cũng đủ làm vui. Thế mà có một số người cứ ở bạc lúc cha mẹ sanh tiền, ở hậu lúc cha mẹ quá cố, như tục ngữ có câu: "Sống một miếng chẳng cho ăn, chết làm văn tế ruồi," thật là lạ lắm.
Cái hiếu của người theo Chúa chẳng ở sự cúng tế suông, mà ở hành vi thiết thực. Đương khi cha mẹ còn, thì phụng dưỡng cho đẹp lòng người, thảo thuận cho vừa ý người; nếu cha mẹ chưa tin Đức Chúa Giê-xu, thì điều cần yếu nhứt là khuyên lơn người tin Chúa để được cứu rỗi linh hồn. Khi cha mẹ qua đi, thì sự khâm liệm, an táng, tùy gia phong kiệm mà làm cho phải lẽ. Không chuộng những thầy quẻ, thầy địa, coi ngày giờ, tìm long điểm huyệt, cùng các nghi lễ giả dối vô ích. Còn phần mộ người thì năng đi thăm viếng; nếu có hư hỏng thì sửa sang.
Vả, thế nào là hiếu thật? Cha mẹ hiền, mình phải noi theo chí người, ấy là "đạt hiếu" như Võ vương đời xưa. Cha mẹ chẳng hiền, mình phải tránh bỏ điều lỗi của người, ấy là "đại hiếu" như vua Thuấn đời xưa. Do lòng hiếu ấy mà ở tử tế cùng anh em, làm ơn cho họ hàng, rồi do yêu bà con mà đem lòng yêu người xa lạ, làm nên công nghiệp lớn, có ích lợi cho quốc gia, xã hội. Cái hiếu ấy đem so sánh với cái hiếu cúng tế tổ tiên, rõ ràng thật, giả khác nhau như trời với vực.