Cách đây hơn một thế
kỉ, có một vị tù trưởng ở bán đảo Mã-lai, là người thờ nhiều hình tượng rất
sùng kính. Một ngày nọ, khi đang sửa chữa một vài bộ phận bị vỡ của các hình tượng,
bổng nhiên ông dừng tay và kinh ngạc về sự khéo léo của bàn tay con người. Ông
bảo vợ xem xét nhiều điều qua bàn tay con người đang sống có thể làm được và sự
vượt trổi rõ ràng của chúng so với những bàn tay vô dụng của các hình tượng
không có sự sống. Hơn nữa ông cũng suy nghĩ về sự khôn ngoan và tài năng của
con người là điều có giá trị hơn nhiều so với những con rối và những bức tượng
được bàn tay nầy làm ra. Rồi ông ta la to lên rằng: “thật ngu xuẩn khi chúng ta
đi thờ phượng những thần giả nầy như thể chúng có thể giúp ích chúng ta!” Vợ
ông cũng đồng ý và thú nhận rằng bà thường suy nghĩ giống như vậy. Vì thế họ
quyết định phá bỏ tất cả các hình tượng mình đã làm ra và không bao giờ thờ
chúng nữa.