Vào một chiều thứ bảy, sau khi rảnh rang những công việc thường nhật, tôi và Hạnh, người bạn gái thân thiết từ thuở trung học của tôi, rủ nhau cùng đi mua sắm. Sau đó, chúng tôi ghé vào quán cà phê Starbucks, cách khu shopping không xa lắm, nằm trên một sườn đồi với khung cảnh thật đẹp.
Trong khi Hạnh kiếm một cái bàn ở ngoài vườn, tôi bước vào quầy hàng bên trong quán để gọi hai ly cà-phê sữa nóng và hai cái bánh bông lan vừa mới nướng thơm phức. Bước ra ngoài vườn và tiến đến cái bàn, tôi đặt hai ly cà-phê và hai cái bánh xuống mặt bàn. Ngồi xuống, trong lúc với tay ra để lấy hũ đường đặt bên phía kia bàn, khuỷu tay tôi đã đụng phải ly cà-phê, khiến cà-phê nóng đổ tung tóe khắp mặt bàn. Mọi người ở những bàn xung quanh quay lại, nhìn chúng tôi với cặp mắt thương hại, còn tôi thì thấy thật xấu hổ, ước gì mình mà biết được phép độn thổ, để biến đi ngay lập tức. Ngay trong lúc bối rối, tôi nghe một tiếng nói nhỏ nhẹ:
- Không sao đâu, xin chị đừng lo!