Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Friday, January 21, 2022

Câu Chuyện Đổi Đời (Phần 7)

 

Hôm nay, ngày Chúa Nhật, trước 9 giờ sáng đã có nhiều người, phần lớn ở tuổi cao niên, tới phòng thông công Hội thánh, uống trà, cà phê, ăn bánh ngọt và trò chuyện.  Bà Liêm cũng tới sớm để làm quen các bà.   Mục sư Quân, em ông Tùng, quản nhiệm Hội thánh từ nhiều năm nay.   

Nghĩa đưa mẹ đến dự, trong khi đó  Tiến đến cùng chị và 2 em trai.  Tất cả được hoan nghênh trong giờ đầu.   Mục sư giảng luận đề tài “Người con trai hoang đàng” trong sách Phúc Âm Lu-ca chương 15 (11-32).

          Chúa kể rằng có một ông cha có hai đứa con trai. Người con lớn siêng năng làm việc; đứa em thì ngược lại, lười biếng, ham chơi. Một hôm, người em đến nói với cha: “Cha ơi, xin chia cho con phần gia tài của con. Con muốn có số tiền đó bây giờ.”

Người cha chưa chết mà con đã đòi chia gia tài nên ông buồn lắm, không muốn chia.  Nhưng vì người con cứ năn nỉ ỉ ôi, nên cuối cùng người cha lấy tiền đem chia cho cả hai con. Người con nhỏ được nắm tiền trong tay nên vui vẻ lắm, bèn cầm tiền đó ra khỏi nhà, đi đến một nơi xa lạ.  Ông cha tìm cách can ngăn nhưng không được nên ông đành để cho con đi.  Người con sung sướng mang cả phần gia tài đi ra tỉnh thành.  Ở đó, chàng tự do ăn chơi. Chàng kết bạn với những người xấu, những người bạn này lôi kéo chàng vào những chỗ trác táng, và chàng tiêu xài tiền bạc cách phung phí.

           Không biết có bao giờ chàng ta nghĩ đến cha hay không, mà cứ tiếp tục vùi đầu vào những buổi tiệc tùng, ca hát, rượu chè, cờ bạc...  Chẳng bao lâu tiền của hết sạch.  Những người bạn thân bắt đầu làm ngơ và dần dần xa lánh.  Có lúc chàng ta không còn tiền để mua thức ăn.  Lúc ấy trong vùng đó lại gặp nạn đói lớn.  Không một bạn nào giúp đỡ.  Hoàn cảnh lúc đó thật bi đát, chàng ta đành phải xin việc chăn heo để có miếng ăn qua ngày.

Đối với người Do Thái, heo là con vật ô uế, chăn heo là một công việc thấp kém, hèn hạ, nhưng chàng không có nghề gì khác nên đành phải nhận công việc này để khỏi chết đói. Đã vậy, vì ăn không đủ no, chàng muốn lấy vỏ đậu của heo ăn để ăn cho đỡ đói mà chủ cũng không cho.  Nhìn lại thân mình, đói rách, hôi hám, tủi nhục, chán nản, thất vọng.  Chàng chợt nghĩ đến gia đình!  Nghĩ đến hình ảnh người cha thân yêu, gia đình no đủ êm ấm, chàng thấy mình quá dại dột.  

Chàng thầm nghĩ: Trong nhà cha mình những người giúp việc còn có thức ăn dư dật mà mình ở đây phải chết đói. Thôi, mình hãy về xin lỗi cha, xin làm người giúp việc trong nhà cha cũng còn sung sướng hơn. Nghĩ thế nên chàng thanh niên liền xin nghỉ việc và lên đường trở về nhà.

Từ khi người con bỏ nhà đi, ông cha rất là nhớ thương và lo lắng. Ngày ngày ông ra cửa đứng trông đợi con. Ông mong có một ngày con ông sẽ ăn năn trở về. Ngày hôm đó, ông cũng ra cửa trông ngóng như mọi ngày, bỗng thấy đàng xa có một người đi về phía nhà ông.  Khi người đó đi đến gần, ông giật mình kinh ngạc, rồi  mừng rỡ vì đó chính là đứa con trai yêu quý của ông.  Ông lật đật chạy ra đường đón con. Ông vui mừng ôm đứa con yêu dấu vào lòng. Gặp lại cha, chàng thanh niên vừa xấu hổ vừa hối hận nên nói: “Thưa cha, con thật có tội với trời và với cha, không đáng được gọi là con của cha nữa.”  Nhưng người cha không để ý lời con nói. Được gặp lại đứa con yêu dấu, ông mừng quá, vội vàng dẫn con vào nhà, gọi người giúp việc bảo: “Hãy mau lấy áo tốt nhất mặc cho con ta, đeo nhẫn vào tay, mang giày vào chân. Hãy bắt bò con mập làm thịt. Chúng ta hãy ăn mừng, vì con của ta đây đã chết mà bây giờ lại sống, đã mất mà bây giờ lại gặp.” Thế là mọi người trong gia đình vui vẻ chuẩn bị một bữa tiệc để ăn mừng người con đi hoang đã trở về.

Đức Chúa Trời đã tạo dựng nên chúng ta. Ngài là Người Cha Nhân Từ, lúc nào cũng yêu thương, quan tâm đến chúng ta.  Cha nhân từ luôn đầy tình yêu thương, tha thứ miễn là chúng ta là con cái biết hối lỗi trở về nhà Cha.

Bài học hôm nay Mục sư Quân muốn đặt tên là “Lãng Tử Hồi Đầu” nghĩa là đứa con hoang đàng quay trở về nhà Cha. Tựa này nhắc cho phần quan trọng là chúng ta hối hận việc sai trái lúc trước, quyết tâm dứt bỏ thì mới được ơn thương xót là ân sủng mà Đức Chúa Trời ban cho.  Sự hối hận của người biết lỗi rất quý báu, ngay vàng cũng không đổi được, như ý câu thơ “Lãng tử hồi đầu kim bất hoán”  浪子回頭金不.

Đây là ẩn dụ được biết đến nhiều nhất của Chúa Giê-su, chỉ được chép lại trong Phúc âm Lu-ca, làm nổi bật thông điệp: Tình yêu và ân điển của Thiên Chúa được ban cho vô điều kiện. Sự tha thứ dành cho người con không dựa trên việc làm hay trên công đức, mà dựa trên tình thương yêu.  Chỉ cần người con thống hối trở về, là tấm lòng bao dung của người cha mở ra đón nhận.

Cuối bài giảng, Mục sư Quân hỏi có ai cảm động tình yêu thương vô điều kiện của Thiên Chúa, cùng nhận biết mình đã xa nhà Chúa từ lâu, nay muốn trở về nhà Cha thì ông sẽ cầu nguyện cho.  Nghĩa và Tiến bước lên xin cầu nguyện.  Mục sư Quân nhìn  vào tên của Nghĩa, có hứng thú chiết tự:   Nghĩa gồm chữ Dương là con chiên ghép với chữ Ngã là tôi.  Chữ này có ý nghĩa rất đặc biệt, vì con chiên tượng trưng cho Chúa Giê-su đổ huyết, hi sinh mạng sống để tôi cũng như bất cứ ai nhìn và nhận ra Chúa Giê-su chết vì tội lỗi mình thì sẽ được xưng công nghĩa, nghĩa là sẽ hưởng được cơ nghiệp đời đời gồm 3 phần: tội lỗi được tha, linh hồn được cứu rỗi và hưởng được sự sống đời đời.

Sau giờ, Mục sư sắp xếp cho Nghĩa và Tiến chương trình học lớp Báp-têm.  Bước ra khỏi phòng nhóm, mọi người tới chúc mừng 2 con cái Chúa mới.  Nghĩa và Tiến cảm thấy một niềm vui chất ngất trong lòng vì đã quyết định được một điều quan trọng của cuộc đời.

Châu Sa ghi.

Wednesday, January 19, 2022

NHỮNG NGƯỜI LÍNH

Tôi đặt hành lý vào hộc ở trên đầu  rồi ngồi xuống ghế. Đây là chuyến bay dài làm tôi ước gì mình có một quyển sách hay để đọc trên phi trình. Có lẽ tôi cũng cần chợp mắt một chút.
Vừa lúc trước khi máy bay cất cánh, một nhóm 10 người lính trẻ men theo lối đi và ngồi hết vào các chỗ trống rải rác còn lại. Chẳng có gì để làm, tôi bắt đầu gợi chuyện người lính ngồi gần  nhất:
- Các cậu đi tới đâu vậy?
- Petawawa. Chúng tôi sẽ ở đó hai tuần để thụ huấn một chương trình huấn luyện đặc biệt rồi sau đó sẽ bổ sung tới A Phú Hản.
Sau khi máy bay cất cánh độ một tiếng thì tiếng loa thông báo là trên máy bay có bán thức ăn nhẹ đựng trong bao giá 5 mỹ kim.
Cũng còn lâu lắm chuyến bay mới tới phía Đông nên tôi quyết định mua một bao đồ ăn để vừa ăn vừa giết thì giờ.. Khi tôi móc bóp lấy tiền thì chợt nghe một người lính hỏi bạn mình là có muốn mua thức ăn không.
- Không! Có vẻ như mắc quá đó.. Bao lunch gì mà tới 5$.
Thôi tao ráng đợi tới căn cứ hẳn hay.      
Và anh lính trẻ gật gù đồng ý với bạn.
Tôi đảo mắt nhìn chung quanh thì thấy mấy người lính khác cũng không có ý định mua gì cả mặc dù lúc đó cũng đã tới giờ ăn trưa rồi. Một ý nghĩ chợt đến trong đầu, tôi gọi người nữ tiếp viên tới đưa cho bà ta 50$ và nói:
- Xin  bà vui lòng lấy thức ăn cho những người lính nầy.      
Người tiếp viên ngạc nhiên nắm chặt lấy tay tôi, qua đôi mắt long lanh ngấn lệ vì xúc động, bà ngõ lới cám ơn tôi và nghẹn ngào:
- Con trai tôi cũng là một quân nhân đang chiến đấu tại Iraq . Nghĩa cử nầy của ông như đang dành cho nó vậy.  Rồi bà xăng xái đi lấy 10 bịch đồ ăn trao cho tất cả các người lính trên tàu. Sau đó bà dừng lại chỗ tôi hỏi:
- Thưa ông dùng gì ạ?  Bò, gà rất hảo hạng.
-  Xin cho tôi gà
Tôi trả lời bà ta trong một thoáng ngạc nhiên vì theo tôi biết hạng economy bây giờ chỉ có BOB  thôi mà.
Người nữ tiếp viên đi về phía trước của máy bay độ một phút sau trở lại với nguyên khay thức ăn nóng hổi dành cho hành khách vé hạng nhất, bà trịnh trọng nói với tôi:
- Đây là tấm lòng tri ân nho nhỏ của những người trên chuyến bay nầy đối với  ông
Sau khi ăn xong với tâm trạng sảng khoái nhẹ nhàng, tôi bước tới phòng vệ sinh ở phía sau cùng. Trên đường đi, một người đàn ông thình lình đứng lên chận tôi lại nói:
- Tôi rất cảm phục việc ông làm, xin ông cho tôi được chia phần mà vui lòng nhận cho.
Nói xong, ông ta dúi vào tay tôi 25 mỹ kim.
Sau đó không lâu, viên phi công trưởng rời buồng lái vừa đi vừa nhìn số ghế ghi trên hộc hành lý, linh cảm khiến tôi thầm mong ông ta đừng kiếm tôi nhưng Chúa ơi! Ông ta dừng lại ngay hàng ghế của tôi rồi cười thật tươi và chìa tay ra nói:
- Tôi muốn được bắt tay ông
Cực chẳng đã, tôi mở dây an toàn đứng dậy bắt tay viên phi công trưởng.
Với giọng hân hoan, ông ta nói lớn như để mọi người cùng nghe:
- Tôi cũng đã từng là một quân nhân và cũng là phi công chiến đấu. Có một lần có người cũng mua cho tôi thức ăn. Điều đó thực sự thể hiện cả một tấm lòng tốt đẹp mà tôi không bao giờ quên.
Cả một tràng pháo tay tán thưởng vang dội làm tôi đỏ bừng mặt vì mắc cở.
Chỉ với một hành động nhỏ nhặt tầm thường của tôi mà đánh động lương tâm con người đến thế sao?
Vì chuyến bay quá dài nên có một lúc, tôi phải đi bộ về phía trước để rản gân cốt thì bỗng nhiên có một nam hành khách ngồi trên tôi độ sáu dãy đưa tay ra bắt và để lại trong tay tôi cũng 25 mỹ kim.
Bầu không khí trên chuyến bay thật nhẹ nhàng và chan hoà tình người cho tới khi máy bay hạ cánh. Tôi lấy hành lý và bắt đầu bước ra khi vừa tới cửa máy bay thì một người đàn ông chận tôi lại và nhét nhanh vào túi áo tôi một thứ gì đó xong ông ta vội vả bước đi mà không nói một lời. Lại thêm 25$ nữa.
Nếu tính ra, tôi chỉ chi có 50$ mà bây giờ thu lại tới 75$. Kiếm được 25$ dễ dàng đến thế sao! À ! Quên! Còn bữa ăn thiệt ngon miệng nữa chứ..
Đúng là khi ta làm phải thì không bao giờ lỗ lã cả.
Tôi vui vẻ bước nhanh vào cửa phi trường thì thấy mấy người lính trẻ kiểm điểm nhân số để chuẩn bị về căn cứ. Tôi  tiến tới trao cho họ 75 mỹ kim và nói:
-  Từ phi trường về tới trại phải khá xa. Mà bây giờ cũng đã tới giờ để dằn bụng một cái sandwich chứ. Chúa sẽ ban ơn cho các cậu.
Mười người lính trẻ trong ngày hôm đó chắc đã rời chuyến bay trong tâm trạng yêu thương và kính mến những hành khách đồng hành. Tôi hăng hái bước tới xe với lời thì thầm nguyện cầu cho tất cả sẽ được trở về trong an bình.
Những chàng trai nầy đã hy sinh tất cả cho quê hương mà tôi chỉ biếu họ có một vài phần ăn. Thật là quá ít ỏi nếu không muốn nói là chỉ trong muôn một.  
Nghĩ xa hơn nữa, người cựu chiến binh đã từng đánh đổi cả cuộc đời khi viết lên chi phiếu trắng đề tên người nhận là “Hiệp Chủng Quốc” mà số tiền có thể lên đến chính sinh mạng của họ.
Đó là một vinh dự tối cao lẽ ra cả đất nước phải dành cho họ nhưng than ôi! Có nhiều người đã không cần biết tới và bỏ quên họ.
Xin Chúa ban sức mạnh và lòng can đảm cho bạn chuyển tiếp câu chuyện nầy tới bạn bè quen biết.
Riêng tôi thì đã làm xong.

Toronto Sept 4,2009
Nguyên Trần

Monday, January 17, 2022

30 giây đủ để bạn làm gì ?


30 giây đủ để bạn làm gì ?

Nguyễn Thanh

30 GIÂY KHÔNG ĐỦ ĐỂ CHIÊN MỘT CÁI BÁNH XÈO, NHƯNG....

Đủ để nói một câu chào và một cái bắt tay…Đủ cho cả chục cái nhíu mày thoáng qua.
Đủ để bỡ ngỡ nhận ra người bạn cũ…Đủ để hí hoáy viết lời xin lỗi.
Đủ để nghoéo tay làm một lời hứa …Đủ để nhìn và đoán.
Đủ để ôm thật chặt…Đủ để hôn thật sâu.
Đủ để đấm vỡ mặt nhau…Đủ để vỗ vai, động viên chân thành
Đủ để nói một lời từ chối…Đủ để nhìn thấy một cái vẫy tay của người sắp đi xa
Đủ để làm tổn thương nhau mãi mãi…Đủ làm ngơ không thèm nghe một lời giải thích…
------------
30 giây, đủ để đụng chết một người vì lái xe không cẩn thận
30 giây, đủ để quyết định chọn một việc lành hay theo một hành động xấu
30 giây, đủ để xót xa cho một người nằm xuống hay cảm nhận sự mất mát chia ly.
30 giây, đủ để nói một câu khích lệ, thay cho những lời vô cảm, chói tai.
30 giây, đủ để vỗ tay chúc mừng những nghĩa cử đẹp hay việc làm tốt của người khác.
30 giây, đủ để nhớ lại cảnh khốn khó của mình mà xót thương anh em đang gặp gian truân.
30 giây, đủ để bước qua mọi cơ hội tốt lành Chúa gởi đến để vui hưởng, cộng tác, chia sẻ và hy sinh.
30 giây, đủ để cho Chúa, cho nhau trái tim rộng mở, tấm lòng mến yêu, tư tưởng tốt lành, quyết định nhanh chóng, hành động mau lẹ, tạo nhiều cơ hội, giúp nhiều linh hồn
30 giây, đủ để sám hối khi nguy tử, hay kịp kêu cứu Chúa khi gặp hiểm nguy, cám dỗ
30 giây, đủ để chọn Chúa hay chọn mình, chọn đời này hay đời sau.
30 giây, không là gì nhưng là tất cả. Đủ để thay đổi… Cuộc đời.
( http://www.giadinhnazareth.org/node/5635)

 

 

LỜI HỨA.

 Vào một đêm lạnh giá, một vị tỷ phú thấy một ông lão nghèo khổ ngoài trời.

Vị tỷ phú hỏi ông lão, ông không cảm thấy ngoài trời lạnh lắm hay sao, vì thấy ông không có mặc áo ấm gì cả?
Tôi không có áo ấm ông già trả lời, nhưng tôi đã quen với cái lạnh rồi.
Vị tỷ phú nói, hãy chờ đợi tôi, tôi về nhà rồi đem áo ấm đến cho ông .
Ông già hết sức mừng rỡ nói, tôi sẽ chờ đợi ông.
Khi vị tỷ phú về đến nhà, do ông bận rộn nhiều việc quá, nên quên hẳn ông già đang đợi mình.
Sáng hôm sau ông chợt nhớ đến ông già, và đi ra đó để tìm ông ta, nhưng khi đến nơi, ông thấy ông lão đã chết trong gía lạnh tự bao giờ .
Ông lão để lại lá thư, trong đó ông viết,
“Khi tôi không có áo ấm thì tôi có sức mạnh tinh thần để chống lại cái lạnh, nhưng khi ông hứa giúp tôi, thì tôi bám víu vào những gì ông hứa, và chính điều đó đã giết ý chí, sức mạnh tinh thần của tôi.”
Kết
Đừng chỉ tin vào lời hứa mà đánh mất đi khả năng sức mạnh tinh thần độc lập nơi bạn.
ST
--ll
 
Người Anh Nuôi
"Ba má đã nuôi anh từ nhỏ cho tới lớn, nhưng anh không phải là ruột rà, dù biết anh luôn nhường nhịn và không tranh giành với các em, nhưng cái nào ra cái đó, tài sản là của nhà này do cha mẹ và các con làm ra mới có, vì thế nó phải thuộc về thành viên ruột trong nhà này. Tôi cho anh ở trong căn nhà này là may phước lắm rồi, chia với chác gì nữa. Anh lớn rồi mà, tự lập, tự làm, tự riêng đi chứ."
Đêm đã khuya, đường im vắng không còn dáng người nào, chỉ còn lại tiếng bước vội vã rơi xuống lòng đường vang vọng. Ánh trăng soi đường dẫn lối người trai trở về nhà, với bước chân mỏi mệt mồ hôi ướt đẫm áo. Đêm nào cũng vậy, gần 0 giờ Sinh mới trở về nhà. Công việc bốc vác ở bến lúa khá cực nhọc đối với Sinh, tuy còn trẻ nhưng sức khỏe anh đã suy yếu, người ta làm xong trở về nhà từ rất sớm, riêng anh cứ nghỉ mệt nên về muộn hơn bất cứ ai.
Sinh trở về nhà ăn vội chén cơm, tắm rửa rồi vào mùng ngủ.
Cha mẹ mất khi anh mới chín tuổi ông Năm hàng xóm thấy tội nghiệp mang về nuôi cho tới ngày hôm nay. Mang tiếng con nuôi nhưng chẳng khác nào như con ruột, vợ chồng ông Năm thương yêu như ba đứa con của mình. Nhà ông Năm có ba người con, một trai, hai gái, thêm Sinh là bốn người. Hai người con gái đi lấy chồng và sống gần đó, người con trai út cũng có vợ sống cùng ông Năm, riêng Sinh đã hơn bốn mươi tuổi mà chưa vợ con gì. Họ yêu thương nhau, sống hòa thuận như anh em ruột, chưa bao giờ họ phân biệt giữa con ruột và con ghẻ. Bà Năm còn sống đã dạy như thế, đến khi bà Năm mất đi họ vẫn giữ mối hòa thuận anh em với nhau.
Đó là điều ông Năm rất vui và hạnh phúc bên bốn người con của mình, có thể nói ông là người có phước, tuy hai người con gái đã có gia đình sống riêng nhưng họ vẫn hay cho tiền hoặc mua những thứ ngon nhất cho ông, họ đều học thành tài và có nghề nghiệp ổn định với đồng lương kha khá. Cả ba người họ đều là bác sĩ làm việc trong một bệnh viện gần nhà, riêng Sinh một chữ bẻ đôi cũng không có, đành phải đi bốc vác kiếm từng đồng rồi trở về rất khuya. Không vì điều đó mà ông Năm thương ba người con hơn, ngược lại ông thương Sinh nhiều hơn ba người con ruột. Những lần con của ông cho tiền xài, ông đều giấu lại một ít để cho Sinh nhưng chưa lần nào anh nhận, vì anh thừa hiểu cha đã già không còn sức lao động, không làm gì ra tiền, chính vì điều đó mà anh không nhận tiền từ cha nuôi. Đôi khi anh cho tiền cha mình, ông cứ chần chừ như không muốn lấy, nhưng cũng phải lấy để anh được vui.
Một buổi sáng tiếng gà gáy vang sau nhà, ông Năm thức dậy uống trà như mọi ngày, ông có thói quen khi thức dậy đi rửa mặt ngang qua chỗ ngủ của Sinh, ông hay dừng lại để kiểm tra xem tối qua Sinh ngủ có tống mùng kỹ không, và chiếc đèn pin luôn pha vào mùng xem thử có con muỗi nào trong ấy không, rồi mới đi rửa mặt và trở lên nhà trên hút thuốc uống trà. Thói quen này hình như không dành cho ba người con ruột của ông.
Sinh thức dậy với cơ thể uể oải sau một đêm mệt nhọc ở bến lúa, anh bước xuống giường ra sau rửa mặt rồi đi lên nhà trên. Thấy cha anh ngồi đó với gương mặt trầm ngâm như đang nghĩ ngợi điều gì đó bên làn khói trắng. Tay ông ôm một chiếc hộp, đôi mắt cứ nhìn lên bàn thờ nơi có di ảnh vợ ông, anh chưa từng thấy chiếc hộp này bao giờ. Anh bước lại gần cha rồi nói.
- Tía đang nghĩ gì mà điếu thuốc sắp tàn luôn rồi.
- Sao mày không ngủ thêm lát nữa đi hai, còn sớm mà.
- Con dậy giờ này quen rồi, cứ tới giờ này là tự nhiên thức dậy.
- Tía dặn đừng đi bốc vác nữa, sao mày không nghe vậy hai.
- Ủa sao Tía biết con đi bốc vác.
- Mày đừng nói dối Tía nữa, mày cứ nói đi làm việc nhẹ một lát rồi về. Chứ thật ra là mày đang bốc vác ở bến lúa. Hồi sáng Tía đi rửa mặt thấy cái áo của mày treo trên móc, trên cái vai áo có dính màu của bao lúa.
- Nhưng Tía yên tâm, con vác một bao rồi nghỉ mệt, xong tới bao khác lại nghỉ mệt, chứ không vác liên tục đâu.
- Mày có biết sức khỏe đang yếu, hạn chế làm việc nặng không hai, mày không có tiền thì Tía cho.
- Dạ con biết, nhưng ở nhà không có gì làm cũng buồn. Tía đang ôm cái hộp gì vậy.
- Đây là cái hộp có đựng tờ di chúc của má bây trước khi bả mất, sau này có chia tài sản thì cứ theo nguyện vọng của bả mà chia. Tía định kêu vợ chồng con Thu, vợ chồng con Kiều, chiều về đây chơi sẵn đó Tía tuyên bố tài sản trong di chúc luôn. Cũng gần tới ngày giỗ của má bây rồi.
- Dạ, ngày mai là giỗ má rồi đó Tía.
- Đúng vậy, vì thế Tía muốn các con nhận tài sản rồi vui vẻ trong ngày giỗ của má bây
Vợ chồng thằng út Tâm nó dậy chưa, nếu nó dậy rồi thì kêu nó ra đây Tía biểu, hoặc kêu nó báo cho con Thu với con Kiều biết chiều nay về chơi.
- Dạ, chắc vợ chồng nó dậy rồi đó Tía, cũng sắp tới giờ nó đi làm rồi, để con vào nói rồi đi mua đồ ăn sáng cho Tía.
- Ừa đi đi con.
Anh vào nói với út Tâm, một lát chiếc xe của út Tâm rồ máy rồi đi khuất, Họ là dân làm việc nên đi làm rồi ghé ăn sáng, chỉ có Sinh và ông là hay ăn sáng tại nhà. Sinh cũng là người gần ông và nói chuyện nhiều nhất so với ba người con ruột của mình. Đến chiều tất cả các con của ông đều có mặt, ông lặng lẽ đốt nén hương cho người vợ quá cố, rồi mở hộc tủ lấy chiếc hộp mà hồi sáng ông đã ôm. Ông nhìn từng đứa con của mình rồi nói.
- Hôm nay có mặt đông đủ các con, Tía muốn đọc tờ di chúc của má bây để lại, đó là nguyện vọng của bả trước khi nhắm mắt.
Họ im lặng chú tâm nghe kỹ ông đọc những gì trong tờ di chúc.
"Thằng hai nó vốn dĩ là con nuôi của nhà mình, nhưng chưa bao giờ ba má xem nó là con nuôi. Má chia cho nó 30% tài sản. Con Thu và con Kiều là phận đàn bà, rồi cũng đi lấy chồng làm dâu nhà người ta, không có gánh vác gì về cái gia đình này, nên má chia cho mỗi đứa 20%. Còn thằng Tâm là con út, sau này thờ phượng gánh vác hết tất cả, nên má chia cho 30% kèm với cái nhà này"
Họ nhìn nhau mà không nói được lời gì, cuối cùng ông Năm phải lên tiếng.
- Các con có ý kiến gì không, đó là nguyện vọng của má bây.
Tâm nói trong sự ngỡ ngàng.
- Nguyện vọng gì kì vậy, sao con chỉ có 30% bằng anh hai, con gánh vác cái nhà này, anh hai có gánh vác gì đâu mà bằng với con.
Ông nhìn sang người con gái thứ ba rồi nói.
- Còn con Thu mày có ý kiến gì không, nói Tía nghe.
Thu nói ngay không cần suy nghĩ.
- Con không đồng ý với cách chia này của má.
- Tại sao.
- Con là con ruột mà chia có 20% thua cả con ghẻ.
Ông nhìn sang người con thứ tư.
- Còn con Kiều. Ý mày sao, nói Tía biết.
- Con cũng như ý chị ba vậy, không đồng ý với cách chia này của má.
Ông nhìn sang Sinh rồi nói.
- Rồi thằng Hai, ý mày thế nào.
- Dạ con chỉ lấy 10% còn 20% còn lại con cho các em.
Thu nghe vậy lên tiếng.
- Tôi nói thật anh 1% cũng không có chứ đừng nói 10%.
Kiều cũng xen vào.
- Anh phải biết điều. Anh không phải máu mủ gì với cái nhà này, nên anh không có phần là đúng.
Tâm cũng ý kiến vào.
- Ba má đã nuôi anh từ nhỏ cho tới lớn, nhưng anh không phải là ruột rà, dù biết anh luôn nhường nhịn và không tranh giành với các em, nhưng cái nào ra cái đó, tài sản là của nhà này do cha mẹ và các con làm ra mới có, vì thế nó phải thuộc về thành viên ruột trong nhà này. Tôi cho anh ở trong căn nhà này là may phước lắm rồi, chia với chác gì nữa. Anh lớn rồi mà, tự lập, tự làm, tự riêng đi chứ.
Sinh gục mặt buồn bã, chưa bao giờ anh nhận những lời này từ các em mình như hôm nay. Anh em lúc nào cũng hòa thuận, vui vẻ, thương yêu, vậy mà hôm nay chỉ vì tờ di chúc mà tặng cho anh những lời thật khó nghe, anh im lặng. Ông Năm lấy tay đập xuống bàn thật lớn như trút cơn giận.
- Mày vừa nói cái gì, mày muốn đuổi thằng Sinh đi hả, cái nhà nào là nhà của mày. Thằng Sinh nó có quyền ở đây đến khi nào nó có vợ thì nó ra riêng, nó cũng là thành viên trong cái nhà này. Đây là tao nói.
Ông lắc đầu rồi thở dài, Sinh đến an ủi ông. Ông thừa biết chuyện này không bao lâu sẽ xảy ra thôi, hàng đêm ông ôm cái hộp với mong muốn các con khi chia tài sản đừng bất hòa. Thu lên tiếng để trấn an ông.
- Thôi thì cái chuyện chia tài sản để tính sau. Tía đừng giận nữa, hồi đó chắc má chia nhầm, thôi thì sau này Tía chia lại cho tụi con cũng được.
- Ý của Tía cũng như ý của má bây thôi.
Kiều nói nhanh vội vàng.
- Vậy sao được, tính tới tính lui gì thì anh hai cũng được 30%. Chắc có lẽ anh hai luôn gần Tía còn tụi con thì không, nên chia cho anh hai nhiều hơn phải không Tía.
Út Tâm cũng nói vào.
- Tía chia như vậy là không công bằng. Người ngoài mà chia tài sản hơn người nhà coi sao được. Chúng con luôn hiếu thảo với ba má, đâu phải chỉ có anh nuôi mới hiếu thảo với ba má đâu.
Ông đứng nhìn út Tâm rồi nghiêm giọng.
- Mày cứ người ngoài với người trong một lát, tao lấy cái bát hương chọi bể đầu mày bây giờ. Nguyện vọng của má bây, mà bây còn không tôn kính, tao chết rồi chắc mồ mả tụi bây bỏ luôn. Tụi bây học cao hiểu rộng mà sao cái đạo lý làm người, tụi bây không hiểu vậy. Tao cứ chia như trong tờ di chúc của má bây, đứa nào lấy thì lấy, không lấy thì bỏ.
Họ giận bỏ nhau ra về, ông và Sinh đứng đó trong căn nhà vốn dĩ từ trước tới giờ chưa xảy ra chuyện giận hờn to tiếng. Anh nhìn cha rồi thì thầm.
- Thưa Tía, con thấy các em nói đúng đó. Tía nên chia lại, con không cần tài sản này nhiều đâu, con sống với Tía má từ nhỏ đến lớn là quá hạnh phúc rồi. Tài sản Tía cứ chia cho các em, con một thân một mình, không có cũng không sao, còn các em nó có gia đình nên nó còn lo cho gia đình của nó.
- Mày nói gì kỳ vậy hai, riết rồi mày cũng giống mấy đứa em mày luôn. Mày nhìn cái bàn thờ má bây đi rồi nói, má bây chia và đó cũng là nguyện vọng của bả, chứ Tía có chia đâu. Một thân là sau này không có vợ con hả bây, một thân là sau này không có ăn hả hai.
Anh biết khó có thể thuyết phục được cha mình. Sáng đó là ngày giỗ của má nuôi anh, con Thu với con Kiều không về vì còn giận chuyện chia tài sản, út Tâm cũng chở vợ đi chơi chứ nhất quyết không chịu ở nhà ăn giỗ. Từ đó họ không nói chuyện với Sinh như đã từ mặt. Đám giỗ lần này chỉ có hai cha con ông. Ông Năm mặt buồn hiu nhìn xung quanh căn nhà rồi thở dài, năm nào cũng đầy đủ con cháu chỉ vì chuyện chia tài sản mà không đứa nào chịu về thắp nén nhang cho má nó. Ông tới đốt nhang cho vợ mà hai hàng nước mắt chảy dài.
Tối đó anh trăn trở nằm suy nghĩ về chuyện chia tài sản, anh nghĩ cũng do mình nên anh em bất hòa nhau. Tài sản đó nó vốn dĩ không thuộc về anh, vì anh chỉ là con nuôi nên không được quyền hưởng nó, anh sẽ khăn gói bỏ nhà ra đi trong khuya nay, chỉ có thế các em mới được vui. Anh lục đục xếp quần áo bỏ vào ba lô đợi cha anh ngủ, anh sẽ rời khỏi căn nhà này ngay. Cái buồn nhất là anh phải xa căn nhà này mà anh đã sống từ lúc chín tuổi cho tới nay, lại phải xa người cha già, tuy là cha mẹ nuôi nhưng họ hết mực thương anh như chính con ruột của mình.
Anh lên nhà trên thấy cha đã ngủ từ bao giờ, anh móc trong túi mình ra một xấp tiền bỏ lên cái gối nơi cha anh nằm, rồi lặng lẽ mở cửa bước chân ra đi, anh ra đầu ngõ đứng nhìn căn nhà một lát như nói lời từ biệt. Anh không biết mình phải đi về đâu, làm gì, tóm lại cứ đi, đi càng xa càng tốt. Sáng sớm ông Năm thức dậy, vẫn như thói quen cũ đi ngang qua nơi Sinh ngủ không thấy anh đâu, nhìn cái sào đồ trống trơn ông biết Sinh đã bỏ nhà đi để trốn tránh chuyện hưởng tài sản. Ông buồn bã ngồi đó tần ngần, rồi trở lại nhà trên hút thuốc uống trà, mắt nhìn xa xăm ra đường như đợi ai đó trở về.
Tâm thức dậy cái miệng ngáp ngắn ngáp dài chưa tỉnh ngủ hẳn, ông gọi Tâm lại.
- Thằng Út lại đây Tía biểu coi.
Tâm lấy tay che miệng trong cơn ngáp rồi trả lời.
- Dạ có gì không Tía.
- Anh hai bây đã bỏ nhà ra đi vì không muốn anh em trong nhà mất hòa thuận.
- Hả. Thật hả Tía.
Tâm như tỉnh ngủ hẳn ra, tâm trạng phơi phới, gương mặt tươi rói. Ông Năm nói tiếp.
- Mày nói với hai người chị của mày, kêu nó chiều về đây Tía có chuyện muốn nói, nếu hai đứa nó không về thì từ nay về sau đừng nhìn mặt ông già này nữa.
Nói xong ông bỏ đi trong tâm trạng nặng nề như cục đá. Chiều đó hai người con gái của ông cũng trở về để nghe ông nói, ông lấy ra một tờ giấy đã xếp lại, ông ngồi xuống ghế nhìn thẳng ba người con rồi nói.
- Thằng hai nó đã bỏ nhà ra đi các con có biết vì sao không, vì nó không muốn anh em trong nhà mất hòa khí với nhau. Giờ thì các con đã vui chưa. Thằng Út mày đọc lá thư này của má mày viết khi còn sống cho hai người chị mày nghe.
Tâm cầm tờ giấy ông đưa lòng hồi hộp, không biết má đã viết gì trong đó, mở ra coi đúng là nét chữ của má anh, những dòng đã lem màu mực theo thời gian nhưng vẫn đọc ra được.
"Các con thân yêu của má, khi các con đọc được lá thư này thì má không còn bên các con nữa. Má đang nằm trong bệnh viện với những cơn đau cứ hành hạ. Má vui vì cả ba đứa con đều học ngành y rồi này các con sẽ trở thành bác sỹ, má không còn lo nữa, riêng anh hai bây thì không được như ba đứa, nó mồ côi từ nhỏ. Từ nhỏ nó đi chăn trâu, gánh nước mướn cho người ta, để kiếm tiền nuôi các con ăn học, nó không biết một chữ nghĩa nào, vì nếu nó đi học rồi thì sẽ không còn ai kiếm tiền mà nuôi các con. Hồi đó nhà mình rất nghèo, nó phải nhịn đói, nhịn khát, để nhường đồ ăn cho các con. Ba của các con bệnh tật không làm được gì một tay nó lo hết. Thằng út Tâm hay chê anh hai nó yếu không làm được việc nặng nhọc, nhưng nó không biết rằng nó đang mang quả thận trong người của anh hai nó, chính anh hai đã hiến tặng để cứu nó sống cho tới ngày hôm nay. Con thu hay chê anh hai nó cái chân đi cà nhắc trông xấu xí vô cùng, nhưng con nhớ lại xem, lúc nhỏ ham búp bê cứ khóc lóc đòi. Nó không có tiền mua, vì quá thương em nó đành phải đi ăn cắp của người ta, người ta bắt được đánh nó đến gãy chân.
Còn con Kiều lúc đi thả diều làm đứt dây, con diều bay đi mất, cứ về khóc lóc không chịu ăn cơm. Anh hai nó đành phải đi kiếm con diều về cho bằng được, lúc nó về trên người đầy thương tích vì phải chui vào bụi gai, máu còn dính đầy trên con diều. Rồi ba mẹ ra miền Trung làm tám năm trời, tám năm đó nó một mình ở nhà nuôi ba đứa em. Khi lớn lên thì nó chưa bao giờ có bộ đồ nào lành lặn như người ta, cái nào cũng đầy mảnh chắp vá. Cho tiền nó mua đồ thì nó cho ngược lại các em nó. Có thể nói các con được ăn học như hôm nay cũng nhờ vào anh hai của các con, sau này các con cái thành tài đừng bao giờ quên công ơn đó. Nó đã hy sinh cho các con quá nhiều, chính vì thế ba má muốn bù đắp lại cho nó, chia nó 30% là quá ít so với những gì mà nó hy sinh. Má mong muốn các con hiểu và chấp nhận nguyện vọng này của má. Má không sống được bao lâu nữa mong các con sống hòa thuận, đùm bọc lẫn nhau"
Tâm làm rơi tờ giấy rưng rưng nước mắt, hai người chị cũng khóc xối xả khi nghe nội dung trong lá thư, ông năm nhìn từng người rồi nói.
- Tụi bây còn đứa nào nói thằng hai là người ngoài, không là phải con ruột của nhà này nữa không, còn đứa nào tranh giành tài sản với nó không. Từ xưa tới giờ có cái gì mà nó không nhường cho tụi bây đâu. Tụi bây ai cũng sung sướng, nhìn lại nó xem cho tới bây giờ nó chưa có vợ, nó cứ lo kiếm tiền. Người nó thì yếu vì hiến thận cho thằng út, nhưng phải đi bốc vác đến khuya mới về để kiếm tiền lo cho tao.
- Ông ném xuống bàn một xấp tiền rồi nói trong nước mắt.
- Tụi bây nhìn đi, đây là tiền của nó đi bốc vác. Nó để lại cho tao trước khi bỏ nhà ra đi, đó là tiền mồ hôi nước mắt của con tao, nhìn lại tụi bây có đứa nào thiếu thốn cái gì chưa. Tụi bây giàu có mà lại đi tranh giành phân bì với nó.
Ông khóc thành tiếng, đó cũng là lần đầu tiên ba người con ruột thấy ông khóc. Thu và Kiều ôm nhau mà khóc. Tâm nhìn lá thư trên bàn và một xấp tiền mà nước mắt rơi không ngừng. Cả ba người họ ôm ông và nói lời xin lỗi. Ông nói trong những giọt nước mắt.
- Nếu tụi bây còn là con người thì hãy mau đi kiếm thằng hai về đây, phải kiếm cho bằng được. Tụi bây có muốn mất đi một người anh như vậy không.
Cả ba người họ tay lau nước mắt, lập tức ra xe chia nhau đi tìm. Họ hỏi hết người này đến người khác. Cuối cùng cũng có người nhìn thấy Sinh đang ở bến xe, chuẩn bị mua vé đi Sài Gòn. Họ vội vàng đến thấy Sinh đang ở đó trong tà áo phai màu. Cả ba người họ chạy đến ôm anh khóc nức nở giữa bến xe đông người. Thu vừa nói vừa khóc.
- Anh hai về nhà đi. Tía đang rất buồn về chuyện anh hai bỏ nhà đi.
Tuy là con nuôi nhưng anh rất thương cha, khi nghe cha buồn anh chẳng muốn đi nữa. Chỉ muốn quay về gặp cha để nói xin lỗi vì đã làm cho ông buồn.
- Thôi mình về đi các em, anh không đi nữa, từ nay anh sẽ luôn ở gần Tía.
Thấy anh trở về ông vui như chưa từng vui. Chiều đó họ cùng ăn cơm niềm vui ngập tràn trong không gian căn nhà. Đó là giây phút hạnh phúc nhất trong từng đôi mắt và nụ cười nở tươi trên môi mỗi người. Ba người em gắp đầy thức ăn vào cái chén của anh. Kiều nói với anh.
- Anh hai ăn đi.
- Thôi các em ăn đi, anh ăn rau được rồi.
Thu nói với nụ cười.
- Anh hai không cần phải nhường cho tụi em đâu, cứ ăn đi.
Tâm nói trong niềm vui rộn ràng.
- Phải rồi đó anh hai. Anh đã hy sinh cho chúng em quá nhiều rồi. Giờ đã đến lúc chúng em hy sinh lại cho anh hai.
Ông Năm bỏ đôi đũa xuống rồi nhắc lại.
- Còn chuyện chia tài sản theo nguyện vọng của má bây. Bây tính sao.
Tất cả đều đồng thanh nói
- Dạ, tụi con Đồng ý.
Ông Năm cười vui xúc động trong niềm hạnh phúc dâng trào. Chưa bao giờ họ thấy vui như hôm nay, nhìn các con gắp thức ăn cho nhau mà lòng ông vui sướng biết bao. Tiền, vật chất là thứ hay chia rẽ con người, nhưng đôi khi nhờ nó làm đáp án mà ta biết và nhận ra, kết quả của lòng dạ con người. Người quay lưng đi, người quay đầu lại. Cuộc đời nó luôn luôn hai mặt đi song hành cùng nhau. Từ nay nhà ông Năm sẽ ngập tràn yêu thương trong tình cảm gia đình. Cái từ " anh nuôi" hoặc " người ngoài" cũng biến mất từ ấy, thay vào đó là từ " anh ruột" như một cha mẹ sinh ra.

ĐỜI NGƯỜI-


"Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Chúng ta sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác". Sống là cho, là chia sẻ, là cống hiến. Sống để yêu thương và nhận lại yêu thương. Con người sinh ra trên đời, đó có thể là một cái duyên với cuộc đời này. Mở mắt ra đón nhận ánh Mặt Trời đấu tiên trong cuộc đời mình, con người ta đã biết là phải cười, phải vui và phải giữ mái ánh Mặt Trời đó cho bản thân và cho mọi người. Cuộc sống này có nhiều điều để làm, để tận hưởng và tận hiến. Cuộc đời mỗi người như một chiếc lá. Khi được sinh ra đó là lúc lá nhú mầm, lá cần ánh Mặt Trời để có thể tươi non, cần nước để sống tốt, và con người cũng thế, cần tình yêu thương để vun đắp tình cảm và vật chất để qua ngày. Rồi lớn lên, nhận được nhiều điều, khó khăn, vui vẻ, nỗi buồn, hạnh phúc,... 
 
Tất cả đều là đặc ân mà cuộc đời đã ban cho mỗi người. Lá rồi sẽ rụng, sẽ tàn phai, nhưng trước khi nó rơi vô tình trong không gian thì trước đó, nó đã có một thời gian xanh mơn mởn, đem niềm vui, đem màu xanh, đem hạnh phúc đến cho những loài cây, loài động vật khác. Rồi lá rơi nhẹ nhàng và thanh thản. Con người cũng thế! Sống không phải là chỉ đi qua hời hợt, con người sinh ra để tồn tại và có cộng đồng, cộng đồng đó khiến con người ta phải đối mặt, phải sống tốt. Nơi đó ta được yêu, được ghét, được làm những điều mà một con người nên làm và cần làm. Mỗi nơi ta đi qua, phải lưu lại một cái gì đó, một dấu chân để nhớ rằng mình đã từng qua đây. Và để cho mọi người biết rằng mình đã từng tồn tại trên đời. Một nụ cười mỗi buổi sáng với ba mẹ, một lời chào mỗi lúc gặp thầy cô, bạn bè, người quen. Sự chia sẻ, ân cần đó chẳng phải là cần thiết lắm sao! Sống không nên chỉ là cho bản thân, mà là cho những người mà ta thương yêu nữa, bởi ta có cộng đồng, bởi ta ko tự nhiên mà có mặt trên đời này, đó là cả một quá trình dài.