ICô-rinh-tô 6:13-14
“Vì nước Đức Chúa Trời chẳng tại sự ăn uống, nhưng tại sự công bình, bình an, vui vẻ bởi Đức Thánh Linh vậy”. (Rô-ma 14:17)
Mối liên hệ giữa các yếu tố: thức ăn, thân thể, linh hồn ra sao? Giá
trị của những yếu tố này trước mặt Đức Chúa Trời là gì? Bạn bày tỏ sự
quan tâm của mình đối với thân thể và đời sống tâm linh ra sao?
Từ “mọi sự” mà Sứ đồ Phao-lô nói trong câu 12 chỉ về mọi việc làm không phải là tội lỗi, trong đó còn bao gồm cả việc ăn thức ăn gì và ăn như thế nào. Câu nói “Đồ ăn vì bụng, bụng vì đồ ăn” (câu 13) chính là lập luận của các tín hữu Cô-rinh-tô khi họ bày tỏ quan điểm cho rằng những vấn đề liên quan đến thức ăn và những quy định cần tuân giữ trong việc ăn uống chỉ liên quan đến bụng hay bao tử. Về một phương diện, quan điểm của họ là đúng, nhưng về phương diện tâm linh thì một ngày kia trên thiên đàng thức ăn và bụng không còn cần nữa. Và Sứ đồ Phao-lô khẳng định với họ rằng “cái nọ và cái kia” - tức cả bụng và thức ăn - là những điều Đức Chúa Trời sẽ hủy diệt trong ngày cuối cùng, cho nên những điều ấy cần trong hiện tại nhưng chẳng có giá trị gì trong cõi vĩnh hằng.
Mặc dù Đức Chúa Trời có quy định rất rõ ràng, khắt khe về những thức ăn nên hoặc không nên ăn, ăn như thế nào, và thức ăn cho từng đối tượng cụ thể trong các sách Ngũ Kinh của lãnh tụ Môi-se. Làm trọn những quy định này đem đến cho người tuân giữ những giá trị nhất định về kỷ luật tâm linh, song hoàn toàn không phải là phương cách để giúp họ được Đức Chúa Trời xưng là công bình. Những luật lệ ấy mang ý nghĩa là một dấu chỉ để phân biệt tuyển dân của Đức Chúa Trời với Dân Ngoại.
Từ “mọi sự” mà Sứ đồ Phao-lô nói trong câu 12 chỉ về mọi việc làm không phải là tội lỗi, trong đó còn bao gồm cả việc ăn thức ăn gì và ăn như thế nào. Câu nói “Đồ ăn vì bụng, bụng vì đồ ăn” (câu 13) chính là lập luận của các tín hữu Cô-rinh-tô khi họ bày tỏ quan điểm cho rằng những vấn đề liên quan đến thức ăn và những quy định cần tuân giữ trong việc ăn uống chỉ liên quan đến bụng hay bao tử. Về một phương diện, quan điểm của họ là đúng, nhưng về phương diện tâm linh thì một ngày kia trên thiên đàng thức ăn và bụng không còn cần nữa. Và Sứ đồ Phao-lô khẳng định với họ rằng “cái nọ và cái kia” - tức cả bụng và thức ăn - là những điều Đức Chúa Trời sẽ hủy diệt trong ngày cuối cùng, cho nên những điều ấy cần trong hiện tại nhưng chẳng có giá trị gì trong cõi vĩnh hằng.
Mặc dù Đức Chúa Trời có quy định rất rõ ràng, khắt khe về những thức ăn nên hoặc không nên ăn, ăn như thế nào, và thức ăn cho từng đối tượng cụ thể trong các sách Ngũ Kinh của lãnh tụ Môi-se. Làm trọn những quy định này đem đến cho người tuân giữ những giá trị nhất định về kỷ luật tâm linh, song hoàn toàn không phải là phương cách để giúp họ được Đức Chúa Trời xưng là công bình. Những luật lệ ấy mang ý nghĩa là một dấu chỉ để phân biệt tuyển dân của Đức Chúa Trời với Dân Ngoại.