Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Saturday, September 19, 2020

Trăm Năm Biến Đổi

Cõi trần trăm năm biến đổi,

Chúa vẫn đời đời y nguyên,

Con người trăm sai nghìn lỗi,

Chúa Cha thánh khiết vẹn tuyền.

-

Gian nan bước đường theo Chúa,

Nhiều lần thất bại, sầu đau,

Rồi khi qua trũng bóng chết,

Chúa và tôi đi cùng nhau.

-

Khi trên đỉnh đồi thử thách,

Thương Gô-gô-tha chịu hình,

Chúa vì tội tôi phải chết,

Ngài hy sinh cứu dân mình.

-

Thời gian năm cùng tháng tận,

Vô thì biến cải: Chúa tôi!

Thành tín Chúa là vô hạn,

Cho bình minh mỗi cuộc đời.

-

Tôi giữa hồng trần vấy bụi,

Huyết Chúa thanh tẩy tội tình,

Hãy ăn năn và xưng tội,

Quyền trong huyết phiếu sạch tinh.

-

Ngày ngày nhận ơn thương xót,

Cao dày thay! Đức khoan nhân.

Chúa ơi! Chúa là DUY NHẤT.

Vì thương nhân loại: giáng trần.

-

Nguyễn Hoàng Yến

 

GÓI BÁNH QUY

Một cô gái chờ máy bay, trong phòng chờ một sân bay lớn.

Chuyến bay của cô bị chậm, nên cô đành phải ngồi chờ mấy tiếng nữa. Cô mua một cuốn sách, một gói bánh quy để giết thời gian. Cạnh ghế cô ngồi là một chiếc ghế trống, trên có để gói bánh quy, còn cạnh đó là một người đàn ông đang mê mải đọc tạp chí.

Cô với tay, nhón một chiếc bánh quy, người đàn ông kia cũng đưa tay nhón một cái. Cô gái tức lắm, nhưng không nói gì, vẫn tiếp tục đọc sách. Và sau đó, mỗi lần cô lấy một chiếc bánh quy, người đàn ông kia cũng làm y hệt thế. Ức đến tận cổ, nhưng do xung quanh có quá nhiều người, cô không muốn cãi nhau với gã đàn ông bất lịch sự đó.

Khi trong gói chỉ còn trơ lại mỗi một chiếc bánh quy, cô gái nghĩ:"Hay thật, để xem gã khốn này sẽ làm gì?". Dường như đọc được suy nghĩ của cô, người đàn ông bẻ đôi chiếc bánh, đưa cho cô một nửa, mắt vẫn không rời trang tạp chí. Qúa sức chịu đựng, cô liền đứng dậy, thu dọn đồ và bỏ đi chỗ khác.

Khi đã yên vị trên máy bay, cô gái thò tay vào túi để tìm kính và bất ngờ phát hiện ra...gói bánh quy của mình mua hồi hôm. Thì ra cô đã bỏ gói bánh vào túi, và người đàn ông ngồi kế bên đã chia sẻ với cô gói bánh của mình, mà không hề tỏ ra cáu giận mảy may.

Cô gái cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng cô không còn cơ hội để sửa sai lầm của mình nữa.

Vậy đó, trước khi nóng giận, hãy nghĩ cho kỹ...

(Phan Việt Hùng dịch)

Ngày Giỗ Bố-

 NGÀY GIỖ BỐ

Chiếc ô tô đỗ thẳng ngay trước cổng. Người đàn bà áo rộng bước xuống xe. Đi theo sau, hai đứa trẻ loe ngoe. Chúng la hét, như chưa từng la hét.
Người đàn ông, tỏ vẻ như phán xét Xách cái làn, đặt toẹt ở giữa sân. Hắn nói lớn, có vẻ như bất cần. Chúng bay đâu? Còn đứng đần ra đó.
Đem thịt bò, Tao đang để trong giỏ. Mang vào bếp, Cho lũ nhỏ làm đi. Còn thịt thỏ, nhớ cho tí hành phi. Nhớ nấu ngon như mọi khi là được.
Hắn ra sau, nhúng tay vào chậu nước. Xoa xà phòng, rửa tay trước.. mặt sau. Đi vào nhà, Hắn thấy mẹ buông câu: "Nay Giỗ bố, việc đến đâu rồi mẹ?" .
Mặt quay đi, bà cụ buồn, nói khẽ. Việc cỗ bàn... Tụi trẻ đã lo xong. Nước mắt rơi... Cụ quay khẽ vào trong. Thấy tủi thân... Khi con mình như thế.
Bao nhiêu năm, Mẹ ẵm bồng ôm bế. Nay lớn rồi.. Lại như thể người dưng. Chẳng hỏi han...chẳng tay bắt mặt mừng. Không chào hỏi, như người từng xa lạ.
Bà giật mình... Vì tiếng cười ha hả. Đấy chính là...Thằng con cả đến chăng. Giống thằng hai...nó cũng chẳng nói năng. Chẳng chào mẹ.. Chỉ lăng xăng tiếp khách.
Bà đứng dậy... Đi vào sau cửa nách. Lấy khăn mềm.. Lau thật sạch bát hương. Mùi hương trầm...lẫn cảm giác vấn vương. Nước mắt rơi.. Bà nhớ thương ông cụ.
Chúng nó lớn.. Với tháng ngày no đủ. Bỏ mẹ già sống ủ rũ ở quê. Ngày giỗ bố... Chúng ăn uống hả hê. No cuộc rượu.. Chúng lại về thành phố.
Chúng mượn danh...là hôm nay giỗ bố. Mời bạn bè... Với đối tác ngoại giao. Khách khứa đến... Chúng tiếp đón mời chào. Nói với mẹ... Chẳng ngọt ngào như vậy.
Cầm bát cơm.. Tay bà run lẩy bẩy. Bà vô tình... đã đẩy đổ bát canh. Nghe tiếng rơi... âm thanh vỡ mảnh sành. Mọi ánh mắt... Đổ dồn căn nhà cũ.
Cô con gái.. Đi ra cùng bà cụ. Bát canh sườn ..ướt áo gụ sờn phai. Sinh con ra ...ai chẳng muốn thành tài. Nhưng chữ hiếu..lại tàn phai nhanh quá.
Cả đoàn khách im lặng sao đến lạ. Lời nói kia...sao xảo trá thế chăng?. Cố đứng lên.. Để lấy chút thăng bằng. Bà quay đi...chẳng nói năng gì hết. *Theo: Thành Chung *Ảnh: Chỉ