Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Thursday, December 10, 2020

MỘT BỨC THƯ SAI CHÍNH TẢ.

 Trong giờ trả bài tập làm văn, cả lớp luôn sôi động vì thầy giáo sẽ chọn ra bài văn điểm cao và bài văn điểm thấp nhất để đọc cho cả lớp nghe.

Bài cao điểm luôn được cả lớp nghe say sưa và vỗ tay tán thưởng. còn bài văn bị điểm thấp lại bị những trận cười.
Cả lớp luôn hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đã vơi đi nhiều rồi mà bài mình còn chưa thấy đâu.
Và hôm nay, như thường lệ. Thầy mở xấp bài làm ra. Cả lớp nhấp nhỏm.
Đầu đề bài văn là: "Hãy kể lại một kỷ niệm sâu sắc nhất của em"
Thầy nói, lớp có bốn mươi bạn, thì chắc chắn sẽ có 40 kỉ niệm khác nhau. Mỗi khi bị Thầy chê là đơn điệu, cả lớp chúng tôi thường chống chế: "Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lặp nhau được."
Khác với mọi khi, Thầy đưa bài cho lớp trưởng phát và chỉ giữ lại một bài. Cả lớp, đứa nào cũng nhón chân nghểnh cổ cho cao để cố nhìn cho ra cái tên của ai và được mấy điểm, nhưng không thấy được.
Người giỏi văn nhất lớp là Kim Chi, nhưng dự đoán nhanh chóng tiêu tan khi Kim Chi với tay nhận bài của mình.
Cả lớp cùng suy nghĩ:"Thế là Thầy giữ bài văn dở nhất rồi" và thế là cả lớp chuyển ánh mắt về phía Cường kèm theo tiếng cười khúc khích.
Cường hay viết những câu văn kiểu như: "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, vậy nên chúng ta phải đi nhiều ngày hơn nữa..."
Nhưng Cường cũng đã nhận được bài của mình. Cả lớp bắt đầu nhao lên: Vậy bài của ai? làm sao biết trước được bài sẽ đọc là của ai?
Trời mà biết được. Môn văn có khi bài trước mới được 6 điểm kèm lời phê: "Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn", thì bài sau có thể nhận ngay điểm 4 với lời phê: "Quá lan man, dông dài". Điểm 7 môn văn của Thầy là một ước mơ xa xỉ ngay cả với Kim Chi cũng nói vậy.
Chúng tôi hồi hộp nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ một mình Dũng là chưa có bài. Không hẹn, cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Dũng, tác giả của bài văn còn lại trên tay của Thầy.
Tất nhiên, để tránh cái nhìn của cả lớp. Dũng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng, nhưng cả lớp có thể thấy rõ hai vành tai và cổ của cậu ta đỏ ửng.
Dũng là học sinh trường Huyện mới chuyển đến lớp tôi khoảng 2 tháng, không có gì nổi trội. Nơi Dũng, cái gì cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn văn cả.Vậy mà điểm 8, đúng vậy điểm 8 chúng tôi nhìn rõ số 8 đỏ cho trong ô điểm.
Khi Thầy giáo đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi Thầy xúc động. Giọng Thầy trầm trầm:
🌻"Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của Ba em".
Nhà em nghèo lắm, nhưng Ba, Má cho em ra phố học để sau này em có thể làm được điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải làm thêm để kiếm tiền trang trải việc học hành của em, Ba em còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần được cho gia đình. Chưa bao giờ Ba má viết cái gì cả. Hồi ở nhà, mỗi khi cần viết thư về quê, hay viết đơn từ gì đó là em viết.
Thầy ngừng đọc, nhìn cả lớp:
Các em, Thầy sẽ viết lại nguyên văn bức thư của Ba bạn Dũng lên bảng cho chúng ta cùng đọc:
Một chuyện lạ! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò từng chữ hiện ra dưới tay Thầy.
❤ "Con iu thươn ba kiu người báng con heo đễ có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà khôn? Cả nhà nhớ con nhìu lấm
cố hoch nge con chừn nào mùa màn song ba má xé ra thăm con" ❤
Lá thư vẻn vẹn có 40 chữ. Khi Thầy quay lại thì Dũng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt Thầy cũng hoe đỏ
Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha vốn chỉ quen với cày cuốc, lần đầu cầm bút viết thư cho con.
🌀Đằng sau sự an vui và thành công của một ai đó, có thể là ẩn giấu của những sự hi sinh thầm lặng.
🌀Thiêng liêng và thiết thực nhất có thể chính là sự im lặng cao cả của Ba Mẹ. Có thể Ba Mẹ của bạn không hoàn hảo như bao nhiêu người khác, nhưng họ luôn yêu thương con mình theo cách hoàn hảo nhất.
Ngồi gõ máy tính lại câu chuyện nghe bạn kể lại. Tôi bồi hồi xúc động, mắt ngấn lệ.
Trên thế gian này còn nhiều chuyện cảm động và rất nhân văn.

CÂU CHUYỆN CUỘC ĐỜI

 Năm nay tôi đã gần bảy mươi tuổi. Cái tuổi mà con cháu đã có thể chúc thọ được rồi. Tôi đã chứng kiến biết bao câu chuyện cuộc đời. Nhưng có một câu chuyện mà tôi không thể nào quên được. Tôi viết câu chuyện này gửi các anh, các chị để kể lại câu chuyện mà tôi là một người liên quan đến câu chuyện đó. Hy vọng, câu chuyện của tôi, sẽ nói với bạn đọc gần xa một điều gì đó về cuộc đời này.

Câu chuyện xảy ra vào năm cuối cùng trong đời sinh viên của tôi, ở ký túc xá mà tôi ở lúc đó. Một hôm, chúng tôi đi tập quân sự. Duy chỉ có một người trong phòng kêu ốm và ở lại. Người đó là S, quê ở Thanh Hóa. Buổi chiều trở về, tôi sắp xếp lại đồ đạc cá nhân và hoảng hốt nhận ra một chỉ vàng của tôi không cánh mà bay. Đó là chỉ vàng mà cha mẹ cho, để mua xe đạp đi làm sau khi tôi ra trường. Ngay lúc đó, tôi nhìn S đang nằm quay mặt vào tường, và hoàn toàn tin rằng S đã lấy cắp chỉ vàng của tôi.
Tôi đề nghị mọi người trong phòng cho tôi khám tư trang của họ. Cuộc khám xét không thành công.
Nhưng qua phân tích của chúng tôi và qua thái độ hoang mang của S, chúng tôi đều tin S đã giả ốm ở nhà để lấy cắp chỉ vàng. Bảo vệ nhà trường cho biết, buổi sáng chúng tôi đi tập quân sự thì S có ra khỏi trường khoảng một giờ đồng hồ. Mặc dù S cả quyết không hề lấy cắp chỉ vàng ấy, nhưng chúng tôi và nhà trường đã tiến hành nhiều cuộc họp để chất vấn và khẳng định thủ phạm vụ trộm đó là S.
Một tuần sau, chúng tôi phát hiện S mang một bao tải mì sợi ra ga tàu mang về quê. Chúng tôi túm lại hỏi S lấy tiền đâu mà mua mì sợi. S không nói gì mà ôm mặt khóc. Năm đó, nhà trường đã không xét tốt nghiệp cho S mặc dù học lực của S rất khá, với lý do đã có hành vi đạo đức xấu và không trung thực với tội lỗi của mình. Chúng tôi hồ hởi nhận bằng tốt nghiệp và quyết định phân công công tác. Chỉ có S không được nhận bằng tốt nghiệp và tạm thời không được phân công công tác. Đồng thời nhà trường có công văn gửi về địa phương S sinh sống, đề nghị địa phương theo dõi và giáo dục S. Khi nào địa phương chứng nhận S đã hối cải và tiến bộ, thì nhà trường sẽ xem xét giải quyết trường hợp của S.
Thời gian cứ thế trôi đi. Một số bạn bè học cùng chúng tôi vẫn có liên lạc với nhau. Duy chỉ có S là không ai biết rõ ràng ở đâu và làm gì. Nhà trường cho biết, S cũng không quay lại trường để xin cấp bằng và phân công công tác.
Ngày tháng trôi qua, tôi chẳng còn nhớ tới chỉ vàng bị lấy cắp năm xưa. Trong đám bạn bè tôi, có những người rất thành đạt. Đặc biệt H đã trở thành một người rất giàu có bằng năng lực và sức lao động của chính anh. Anh là một người được xã hội biết đến.
Vào cái hôm, sau ngày tôi vừa nghỉ hưu, có một thanh niên mang đến nhà tôi một lá thư và một cái hộp giấy nhỏ. Anh thanh niên nói là một người nhờ chuyển, nhưng lại nói là không nhớ tên người đó. Tôi băn khoăn và hồi hộp mở thư ra. Lá thư chỉ vẻn vẹn mấy dòng:
"Anh P thân mến, tôi xin được gửi trả lại anh chỉ vàng mà tôi đã lấy của anh cách đây mấy chục năm.
Tôi sẽ đến gặp anh để xin anh thứ tội. Kính".
Đọc thư xong, tôi thực sự bàng hoàng. Lá thư không ký tên. Tôi không còn nhận được chữ đó là của ai viết nữa. Tôi đoán đó là thư của S. Tôi mở chiếc hộp giấy nhỏ và nhận ra trong đó có một chỉ vàng. Đó là một chỉ vàng mới. Không hiểu tại sao lúc đó nước mắt tôi chảy ra giàn giụa. Lúc này tôi mới thực sự nghĩ đến S với một nỗi xót thương. Ngày ấy, S là sinh viên nghèo nhất trong lớp. Bố S mất sớm. Mẹ S phải tần tảo nuôi năm anh chị em S ăn học. Có lẽ vì thế mà trong một phút không làm chủ được mình, S đã trở thành một kẻ ăn cắp. Nếu lúc đó, chúng tôi có được sự xót thương như bây giờ thì có lẽ chúng tôi không đẩy S vào tình cảnh như ngày ấy.
Sau khi nhận được lá thư và chỉ vàng, tôi hầu như mất ăn, mất ngủ. Một nỗi ân hận cứ xâm chiếm lòng tôi. Ngày ngày tôi đợi S đến tìm. Tôi sẽ nói với S là tôi tha thứ tất cả và tôi cũng xin lỗi S vì lòng tôi thiếu sự thông cảm và thiếu vị tha.
Một buổi sáng có tiếng chuông cửa. Tôi vội chạy ra mở cửa. Người xuất hiện trước tôi không phải là S mà là H. Tôi reo lên:
"Ối, hôm nay sao rồng lại đến nhà tôm thế này".
Khác với những lần gặp gỡ trước kia, hôm đó gương mặt H trầm tư khác thường. Tôi kéo H vào nhà và nói ngay:
"Mình vừa nhận được thư thằng S. Cậu có biết nó viết gì không? Nó đã trả lại tôi chỉ vàng và nói sẽ đến gặp tôi để xin lỗi".
Khi tôi nói xong, H bước đến bên tôi và nói: " P ạ, anh không nhận ra chữ viết của tôi ư. Tôi chính là người viết lá thư đó. Tôi chính là người đã ăn cắp chỉ vàng của anh".
Nói xong, H như ngã đổ vào tôi và khóc rống lên. Tôi vô cùng bàng hoàng và không tin đó là sự thật. Khóc xong, H đã kể cho tôi nghe tất cả sự thật. Vì cũng muốn mua một chiếc xe đạp sau khi tốt nghiệp đi làm, H đã tìm cách lấy trộm chỉ vàng. Và suốt thời gian qua, H rất ăn năn và luôn tìm kiếm S để chuộc lỗi.
Thế rồi chúng tôi quyết định về quê S mặc dù biết S không còn sinh sống ở quê đã lâu.
Vất vả lắm chúng tôi mới biết thông tin về S: Sau khi bị nhà trường gửi công văn đến địa phương thông báo về đạo đức của mình, S đã phải chịu quá nhiều tai tiếng và những ánh mắt khinh bỉ của hàng xóm. S đã xin đi khai hoang ở một huyện miền núi. Nghe vậy, chúng tôi lại tức tốc lên đường tìm đến nơi S đang sinh sống. Ở đó S sống cùng vợ con trong một ngôi nhà gỗ đẹp dưới chân một dãy đồi. S trồng trọt và mở một trang trại chăn bò lớn. Trông anh già hơn tuổi nhưng khỏe mạnh và đôi mắt nhân ái vô cùng. Cả ba chúng tôi ôm lấy nhau mà khóc.
Tôi và H quyết định ngủ lại một đêm với S. H xin S cho H được kể sự thật cho vợ con S nghe để họ thanh thản và hãnh diện về chồng, về cha mình và H muốn được tạ lỗi với vợ con S. Nhưng S gạt đi và nói:
"Chưa bao giờ họ tin tôi là kẻ ăn cắp".
Trước khi chia tay nhau, H cầm tay S khóc và nói:
"Mình có tội với cậu. Cậu đã tha tội cho mình. Nhưng mình muốn được trả một phần nhỏ cái nợ lớn mà đời mình đã mang nợ với cậu. Hãy nói mình phải trả nợ cậu như thế nào".
S mỉm cười và nói:
"Ông đã trả hết nợ rồi".
Khi tôi và H còn chưa hiểu ý thì S nói:
"Việc ông nói ra sự thật về tội lỗi của ông là ông đã trả hết nợ rồi. Đừng nghĩ gì về chuyện cũ nữa. Mà thực ra, ông nợ chính ông nhiều hơn là ông nợ tôi. Nợ người dễ trả hơn nợ chính mình".
Cho đến lúc đó, tôi mới thực sự hiểu con người S. Tôi hiểu ra một điều gì đó thật xúc động, thật sâu sắc về cuộc đời này. Hóa ra, có những tâm hồn lớn lao và cao thượng lại nằm trong những con người khốn khó và giản dị như thế.
Cũng trong cái đêm thức với S tại ngôi nhà gỗ của anh, chúng tôi mới biết những ngày đi học, khi nghỉ học, S vẫn đi quay mì sợi thuê để mua mì sợi cứu đói cho gia đình. Chúng tôi đã không hiểu được bạn bè mình. Chúng tôi đã làm cho một con người như S nếu không có nghị lực, không có lòng tin có thể dễ dàng rơi vào tuyệt vọng.
Thưa các anh, các chị, câu chuyện tôi kể cho các anh, các chị chỉ có vậy. Nhưng với tôi đó là một bài học về con người và về cuộc đời.

Ấm trà bằng đất sét tử sa.

 Ngày xưa có một phú ông rất thích thưởng trà. Phàm là người đến nhà dùng trà, dù là người nghèo hay giàu thì ông ta đều sẽ phân cho hạ nhân chiêu đãi.

Một hôm nọ, có một gã ăn mày rách rưới đứng trước cửa nhà phú ông, không xin cơm, chỉ nói đến xin bát nước trà. Hạ nhân cho ông ta vào nhà, rồi đun trà cho uống.
Gã ăn mày nhìn nhìn rồi nói:
- “Trà này không ngon”.
Hạ nhân nhìn ông ta lấy làm lạ rồi đổi một bát trà ngon khác.
Gã ăn mày ngửi ngửi, nói:
- “Trà này ngon, nhưng nước vẫn chưa được, phải dùng nước suối trong”.
Hạ nhân nhìn ra ông ta cũng có chút hiểu biết, liền đi lấy nước suối cất trữ từ sáng sớm ra để pha trà.
Gã ăn mày nhấp thử một ngụm, nói:
- “Nước rất tốt, nhưng củi sao trà không được, củi phải dùng củi sau núi. Bởi vì củi phía trước núi đón nắng nên chất củi xốp, còn sau núi chất củi chắc cứng”.
Hạ nhân cuối cùng nhận định người này tinh thông trà đạo, liền dùng loại củi tốt pha lại trà, rồi mời lão gia ra tiếp. Sau khi trà được mang lên, phú ông và gã ăn mày đối ẩm một bát.
Gã ăn mày nói:
- “Ừm, bát trà lần này, nước, củi, lửa đều tốt, chỉ có ấm pha trà không ổn”.
Phú ông nói:
- “Đây là ấm pha tốt nhất của ta”.
Gã ăn mày lắc đầu, từ trong áo cẩn thận lấy ra một ấm trà bằng đất sét tử sa, yêu cầu hạ nhân dùng chiếc bình này để pha lại trà.
Phú ông vừa nhấp thử mùi vị quả nhiên không tầm thường, lập tức chắp tay thi lễ với gã ăn mày:
- “Ta xin mua lại chiếc ấm tử sa này, bao nhiêu cũng được”.
Nhưng, gã ăn mày cũng rất thích chiếc ấm tử sa, nhất định không muốn bán, liền dứt khoát trả lời:
- “Không được, chiếc ấm này là cuộc sống của ta, ta không thể bán”. Gã ăn mày vội vàng rót trà ra rồi cất lại chiếc ấm.
Phú ông vội vã ngăn lại, nói: “
- Ta sẽ đổi một nửa gia sản để lấy chiếc ấm của ngươi, được không?”.
Gã ăn mày không tin, vẫn bước tiếp. Phú ông nôn nóng, nói:
- “Ta đổi toàn bộ tài sản để lấy chiếc ấm của ngươi”.
Tên ăn mày nghe vậy không tự chủ mỉm cười, nói:
- “Nếu không phải tôi tiếc chiếc ấm này thì cũng không lâm vào bước đường như hôm nay”.
Nói xong gã ăn mày quay người bỏ đi.
Phú ông sốt ruột nói:
- “Thế này đi, ấm là của ngươi, ngươi hãy ở lại nhà ta, ta ăn gì ngươi ăn đó, nhưng có một điều kiện, chính là ngày nào cũng phải cho ta nhìn chiếc ấm, thế nào?”. Phú ông vì quá thích chiếc ấm nên trong lúc cấp bách chỉ nghĩ ra cách đó.
Gã ăn mày cũng vì miếng ăn qua ngày mà túng quẫn, chuyện tốt như vậy sao lại không đồng ý nhỉ? Vậy là ông ta vui vẻ đồng ý yêu cầu của phú ông.
Cứ như vậy, gã ăn mày ở lại nhà phú ông, ăn cùng ở cùng phú ông, hai người ngày ngày nâng niu chiếc ấm trà, chia sẻ với nhau, thưởng trà đối ẩm vô cùng ăn ý. Cứ thế hơn mười năm qua đi, hai người trở thành hai lão già tri kỷ thấu hiểu nhau.
Thời gian trôi đi, phú ông và gã ăn mày cũng dần già đi, người bạn ăn mày lớn tuổi hơn phú ông.Một hôm, phú ông mới nói với người bạn ăn mày của mình :
- “Ông không có con cháu nối dõi, không có ai kế thừa chiếc ấm trà, không bằng sau khi ông đi, để tôi giúp ông bảo quản, ông thấy thế nào?”.
Lão ăn mày rưng rưng đồng ý. Không lâu sau thì từ giã cõi đời, phú ông cũng được như mong muốn có được chiếc ấm tử sa.
Mới đầu, phú ông chìm trong cảm giác vui sướng có được chiếc ấm trà quý, cho đến một ngày, lúc phú ông đang ngắm nghía chiếc ấm đột nhiên cảm thấy như thiếu thứ gì đó,
Lúc này trước mắt ông hiện lên hình ảnh ngày trước cùng lão ăn mày vui vẻ thưởng trà. Phú ông xúc động, ấm trà bất chợt bị đánh rơi xuống đất vỡ tan. Phú ông nhận ra ấm trà dù có tốt đến đâu nếu không có ai cùng thưởng thức thì cũng mất đi ý nghĩa của nó.
Chiếc ấm tử sa cũng giống như tiền tài, địa vị, danh vọng mà chúng ta mải miết theo đuổi, để rồi quay đầu nhìn lại chặng đường đã qua, ta mới nhận ra điều thực sự trân quý cũng chỉ là người bạn tâm giao, tri kỷ luôn bên cạnh ta suốt những năm tháng cuộc đời.
Người xưa nói:
- “Quen biết khắp thiên hạ, tri âm tri kỷ hỏi có mấy người?”.Tri kỷ không cần che đậy, cũng không cần giải thích, tự nó đã hiểu, tự nó cảm nhận. Không cần dốc hết sức, cũng không cần chuẩn bị, tự nó sẽ đem đến niềm vui.
Tri kỷ là sự thấu hiểu, sự hoà hợp, đồng điệu trong tâm hồn. Nó như một sợi dây vô hình nhưng bền chặt, lặng thầm mà ấm áp.
Sưu tầm.

Cấp cứu người đột quỵ

 Nay đọc tin nghệ sĩ Chí Tài qua đời vì đột quỵ mà thấy xót xa quá.

Có một thực tế, là lượng người chết vì tai biến là nhiều nhất, tỷ lệ cao nhất và di chứng để lại cũng nặng nề nhất. Cao hơn ung thư rất nhiều.
Trước đây, nhà báo Nguyễn Công Khế, từng sưu tầm bài viết về mẹo cứu người tai biến, có tới mấy ngàn lượt chia sẻ.
Điều thú vị, là mọi người đều ca ngợi "thần diệu". Tuy nhiên, các bác sĩ vào cmt đó là bài viết hết sức tào lao, vớ vẩn. Thậm chí, có bác sĩ khẳng định làm thế chả khác gì giết người. Có bác sĩ còn mỉa mai khuyên ông Khế nên tập trung viết báo cho tốt, đừng lấn sân của các nhà chuyên môn.
Bài viết rất dài, nhưng tập trung vài kỹ năng sau:
- Không được di chuyển người bị tai biến, thậm chí giữ nằm im vài giờ.
- Đặt nằm nghiêng bên phải để tránh gây áp lực lên tim.
- Dùng kim nhọn chọc vào đầu ngón tay và dái tai cho máu chảy ra.
Từng tiếp xúc với nhiều thầy thuốc đông y và tôi thì cũng tin tuyệt đối tây y nên tôi ko cực đoan ủng hộ hay bác bỏ.
Tôi từng trao đổi với lương y
Nguyễn Quý Thanh
(người mà tôi đánh giá có bài thuốc đông y trị tai biến cao thủ nhất Việt Nam, Trúc hoàn An cung gì đó) về bài viết chia sẻ như vũ bão trên mạng này, bà cho biết:
Đông y sử dụng kim châm vào đầu ngón tay và dái tai với người bị tai biến là điều có thật, và đó là kinh nghiệm ngàn năm, chưa lý giải đc vì sao lại làm thế. Cũng như việc châm vật nhọn vào thắt lưng người bị Thượng mã phong, hiện chưa lý giải đc bằng khoa học thực nghiệm.
Với bệnh tai biến, thì cấp cứu kịp thời là quan trọng nhất. Đặt bệnh nhân nằm im, cố định là đúng, nhưng phải đưa ngay đi cấp cứu, càng sớm càng tốt. Để càng lâu tính mạng càng nguy hiểm.
Việc châm kim vào đầu ngón tay, dái tai, bà Thanh cũng ko rõ nó có tác dụng cứu người tai biến hay ko? Có thể nó gây kích thích các dòng khí huyết trong cơ thể. Tuy nhiên, có điều bà nhận thấy, khi châm kim vào 10 đầu ngón tay và dái tai, nếu máu tươi vẫn chảy ra, thì sẽ cứu sống đc và di chứng ít hơn. Châm vào những chỗ đó máu ko ra, thậm chí nặn cũng ko ra, thì ko cứu đc nữa. Điều này ko chứng minh đc bằng khoa học nhưng bà chứng minh đc bằng thực tế.
Ông Nông Văn Chương (trú ở TP. Thái Nguyên) là một ví dụ điển hình. Ông bị đứt mấy mạch máu trong não, bệnh viện Đa khoa Thái Nguyên chiếu chụp rồi trả về làm ma. Xe bệnh viện chở ông về nhà, y tá còn gửi tiền phúng trước khi rời đi.
Gia đình gọi bà Thanh, lúc đó bà đang ở Thái Bình lên. Bà bảo chọc kim ngón tay và dái tai xem có ra máu ko. Máu ra, bà bảo cứu đc. Bà ko về nhà, mà mang thẳng lọ thuốc An cung trúc hoàn đến nhà ông Chương, đổ vào miệng. Nửa đêm ông Chương ngồi bật dậy và sống lại.
Chúng ta vẫn nên đọc và tham khảo bài viết mà ông Khế sưu tầm, nhưng cũng buộc phải làm theo hướng dẫn của bác sĩ, để cấp cứu bệnh nhân nhanh nhất.
ĐÂY LÀ BÀI VIẾT MÀ TÔI SƯU TẦM, biên tập:
Chỉ mất vài phút để đọc .....mà bạn có thể cứu được những người thân của mình trong lúc nguy hiểm nhất.
Có bạn vừa trách nhẹ tôi, chỉ nên viết về politic thôi. Đúng vậy. Nhưng vừa qua khi đi công việc ở Đà lạt, cách nay hơn một tháng, tôi cùng đạo diễn Tất My Loan cùng vài người nửa phải chứng kiến cái chết của một người em, người đồng sự của mình, mà tất cả chúng tôi đều bó tay đứng nhìn. Bạn ấy tắt thở ngay tại chổ , khi chưa kịp đưa đến BV.
Tôi cảm thấy như mình và những người có mặt lúc đó là " vô tích sự ". Thấy bài viết này, giống y như trường hợp Võ Thái Lâm hôm ấy. Tôi " chộp" đưa ngay là vậy.
TAI BIẾN MẠCH MÁU NÃO
Xin nhớ ba chữ: C.N.G.
Một chuyên viên điều trị nói rằng: nếu ông ta có thể đến với nạn nhân Tai biến mạch máu não trong vòng 3 tiếng đồng hồ, ông ta có thể hoàn toàn đảo ngược ảnh hưởng cuả tai biến…
NHẬN DIỆN - TAI BIẾN MẠCH MÁU NÃO
Trong bữa tiệc BBQ, một người bạn bị mất thăng bằng suýt ngã, bà ta trấn an mọi người là bà không sao cả, chỉ bị trượt trên gạch và đôi giày mới… Vài người đã giúp phủi bụi cho bà (thay vi kêu xe cứu thương) và làm cho bà một đĩa thức ăn mới. Bà Ingrid tiếp tục cuộc vui cùng bạn bè cho đến hết buổi chiều.
Mọi người mới về đến nhà, thì nhận được điên thoại cuả chồng bà Ingrid, báo tin là vợ ông đã đuợc đưa vào bệnh viện lúc 6 giờ chiều, và đã qua đờí vì Tai biến mạch máu não trong bữa tiệc BBQ. Nếu có người biết cách nhận ra triệu chứng Tai biến mạch máu não, có lẽ bà Ingrid có thể vẫn còn sống với chúng ta hôm nay.
XÁC ĐỊNH - TAI BIẾN MẠCH MÁU NÃO
Hệ thần kinh não bộ cuả nạn nhân Tai biến mạch máu não, có thể bị tàn phá nhanh chóng và kinh khủng, khi những người chung quanh không phát hiện ra được các triệu chứng cuả Tai biến mạch máu não. Thực ra, một người bàng quang có thể nhận diện được Tai biến mạch máu não, bằng cách hỏi nạn nhân ba câu đơn giản:
C. N. G.
C. Yêu cầu người đó Cười
N. Yêu cầu người đó Nói
G. Yêu cầu người đó Giơ tay lên
Nếu người đó bị trở ngại bất cứ điều nào kể trên, bạn hãy gọi xe Cấp cứu ngay tức khắc.
Ghi chú: Còn một dấu hiệu khác về Tai biến mạch máu não là Lưỡi của nạn nhân bị Cong, hoặc bị Ngả về một bên. Đó cũng là triệu chứng cuả Tai biến mạch máu não. Nếu mỗi người nhận được Email này, và gởi đi cho 10 người, thì ít nhất có một mạng người được cứu sống.
Chỉ với một cây kim, ta có thể cứu được mạng người.
Kính thưa quí vị, có thể quí vị đã có đọc những dòng chữ này rồi, nhưng chúng tôi muốn trích dịch ra tiếng Việt Nam và phổ biến rộng rãi, trong hy vọng có thể cứu được mạng người trong cơn nguy cấp, khi chờ đợi được các chuyên viên Y-tế săn sóc.
Chỉ cần một ống tiêm thuốc (loại dùng xong rồi phế thải, bằng nhựa), hoặc một cây kim may, là chúng ta có thể cứu mạng một bệnh nhân đang bị chứng tai biến mạch máu não (stroke). Việc cứu chữa thật đơn giản và dễ dàng một cách lạ lùng, nhưng có thể mang đến những kết quả cũng không kém lạ lùng và hữu hiệu. Chúng ta chỉ cần một phút để đọc tài liệu này, và các điều ghi trong tài liệu quả là những hướng dẫn tuyệt vời.
Xin quí vị ghi nhớ hoặc lưu giữ tài liệu này để sẵn sàng áp dụng, vì biết đâu, một ngày nào đó, quí vị sẽ dùng đến để cứu sống mạng người.
Cô Irene Liu kể chuyện: “Cha tôi bị tê liệt và chết sau đó vì ông là nạn nhân của bệnh tai biến mạch máu não. Ước chi tôi biết được thủ thuật này từ trước. Khi tai biến mạch máu não xảy ra, tất cả những tia huyết quản nhỏ trong não bộ sẽ từ từ vỡ ra sau đó.”
Khi có bệnh nhân bị tai biến mạch máu não, chúng ta phải giữ bình tĩnh, đứng cuống quít. Điều quan trọng nhất là ĐỪNG BAO GIỜ DI CHUYỂN NẠN NHÂN, bất kỳ là họ đang bị nạn ở đâu. Vì nếu nạn nhân bị di chuyển, các tia huyết quản trong não bộ sẽ vỡ ra. Từ từ giúp bệnh nhân ngồi thẳng dậy, và chúng ta có thể bắt đầu công việc “rút máu”.
Nếu quí vị có sẵn một ống tiêm thuốc, thì tốt nhất, nếu không thì một cây kim may, hay một cây kim gúc, cũng có thể giúp chúng ta được.
1- Trước hết, chúng ta hảy hơ nóng kim bằng lửa (bật lửa, đèn nến) để sát trùng, rồi dùng kim để chích trên mười đầu ngón tay.
2- Chúng ta không cần tìm một huyệt đặc biệt nào cả, chỉ cần chích vào đầu ngón tay, cách móng tay độ một ly (milimetre).
3- Chích kim vào cho đến khi có máu rỉ ra.
4- Nếu máu không chảy, nên nặn đầu ngón tay cho đến khi thấy máu nhỏ giọt.
5- Khi máu đã chảy từ cả mười đầu ngón tay, thì chờ vài phút, bệnh nhân sẽ tỉnh dậy.
6- Nếu mồm bệnh nhân bị méo, thì chúng ta phải nắm hai (lổ) tai của bệnh nhân kéo mạnh, cho đến khi hai tai đều ửng màu đỏ.
7- Châm vào dái tai (ear lobe) hai mũi mỗi bên cho đến khi máu nhỏ giọt từ mỗi dái tai. Sau vài phút, bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Chúng ta hãy kiên tâm chờ cho đến khi bệnh nhân hoàn toàn hồi tỉnh và không có một triệu chứng nào khác thường mới mang bệnh nhân đến bệnh viện.
Vì nếu nạn nhân được chuyên chở vào bệnh viện sớm hơn. Có thể những dằn sóc của xe cứu thương sẽ làm cho các mao quản (capillaries) trong não bộ bị vỡ ra. Nếu sau khi đó mà họ còn có thể đi đứng được, thì đúng là do phúc đức của Tổ Tiên họ.
Cô Liu nói tiếp: “Tôi học cách cứu chữa qua cách làm xuất huyết này từ một Đông y tên Hà Bảo Định (Ha Bu-Ting). Ngoài ra, tôi còn có cơ hội áp dụng phương pháp này nữa. Vì thế nên tôi khẳng định là phương pháp hữu hiệu 100%. Năm 1979, tôi đang dạy tại Đai học Fung-Gaap tại Đài Trung. Một buổi trưa nọ, tôi đang giảng bài trong lớp, thì một giáo sư khác chạy sổ vào lớp học của tôi, vừa thở vừa nói ‘Cô Liu, đến gấp dùm, ông Giám sự của chúng ta đang bị tai biến mạch máu não’.
Tôi chạy lên lầu 3 ngay tức thì và thấy ông Giám sự của chúng tôi là Trần Phúc Tiên, mặt mày nhợt nhạt, tiếng nói ngọng nghịu, và mồm thì méo xệch qua một bên, ông hội đủ tất cả những triệu chứng của một người đang bị tai biến mạch máu não. Tôi bảo một người sinh viên đang thực tập tại Đại học, đến Dược phòng bên ngoài mua cho tôi một ống tiêm, và dùng kim tiêm để châm đầu mười ngón tay của ông Trần, cho đến khi mỗi đầu ngón tay có một giọt máu cỡ hạt đậu. Sau vài phút, mặt ông Trần đã nhuận sắc trở lại, và mắt ông cũng đã bắt đầu có thần. Nhưng mồm ông thì vẫn méo, nên tôi kéo hai tai ông cho đến khi hai tai đều đỏ vì máu đọng, rồi châm vào mỗi bên dái tai hai mũi để hai giọt máu tươm ra.
Khi hai giọt máu hai bên dái tai được rỉ ra, một phép lạ đã xảy ra. Chỉ nội trong vòng từ 3 đến 5 phút, mồm ông ta đã từ từ trở lại hình dạng nguyên thủy, và tiếng nói của ông cũng trở lại bình thường. Chúng tôi để ông nghỉ ngơi một lúc, rồi rót cho ông một tách nước trà nóng rồi đưa ông đi đến bệnh viện Ngụy Hoa gần đó. Ông nghỉ ngơi tại bệnh viện một đêm, rồi hôm sau lại trở về nhiệm sở làm việc. Sau đó, mọi việc đều bình thường. Ông không có triệu chứng nào nguy hại sau đó. Trái lại, các nạn nhân của bệnh tai biến mạch máu não thường khó trở lại bình thường, vì các tia máu trong não bộ bị vỡ trong khi xe cứu thương di chuyển họ đến bệnh viện. Kết quả là không thể làm cho họ vãn hồi lại trạng thái cũ.”
Theo các thống kê, thì hiện nay, bệnh tai biến mạch máu não là nguyên nhân giết chết người ta hàng thứ nhì. Những người may mắn thì có thể sống còn, nhưng phải mang tật nguyền suốt đời. Đó là một tai họa khủng khiếp có thể xảy đến cho một cá nhân. Nếu chúng ta có thể ghi nhớ phương pháp cho xuất huyết trên đây, để có thể giúp đỡ những nạn nhân của căn bệnh quái ác này, để áp dụng tức thời trên nạn nhân, thì chỉ trong một thời gian ngắn, bệnh nhân sẽ tỉnh lại và được phục hồi 100%.
Chúng tôi hy vọng là quí vị có thể phổ biến tài liệu này để bệnh tai biến mạch máu não không còn là một căn bệnh giết người như hiện nay nữa.
Share nếu bạn muốn bạn bè đọc điều này!

Ana Châu

 Sau sự qua đời đột ngột của nghệ sĩ Chí Tài vào ngày 9/12 vì đột quỵ, nhiều người phát hiện ra trước đó nam danh hài đã tham gia một chương trình về sức khỏe và được bác sĩ chuyên ngành đánh giá là tiềm ẩn nguy cơ đột quỵ cao.

Kết luận này được đưa ra khi Chí Tài thực hiện thử thách đứng 1 chân nhưng chỉ giữ được thăng bằng trong vòng 4-7 giây, trong khi người thường có thể duy trì tư thế này tối thiểu là 20 giây.
Tiến sĩ Yasuharu Tabara, tác giả chính của nghiên cứu này cho biết: “Những cá nhân có biểu hiện khá vất vả trong việc giữ thăng bằng ở một chân cần được chú ý nhiều hơn, vì điều này có thể cho thấy nguy cơ mắc bệnh não và suy giảm nhận thức.” Nói một cách khác, thời gian đứng bằng một chân là một thước đo đơn giản để đánh giá sự bất ổn định về tư thế và cũng như phản ánh những biểu hiện bất thường ở não.
Bài thử nghiệm nhắm mắt đứng 1 chân đã được chứng minh khả năng dự đoán sức khỏe của nó. Các nhà nghiên cứu phát hiện ra, rằng việc không có khả năng giữ thăng bằng trên một chân lâu hơn 20 giây có liên quan đến bệnh mạch máu nhỏ ở não, cụ thể là các cơn nhồi máu nhỏ không có triệu chứng. Một số nghiên cứu đã chứng minh một cách thuyết phục mối liên hệ giữa bệnh mạch máu nhỏ ở não và nguy cơ đột quỵ. Căn bệnh này làm tăng nguy cơ đột quỵ ở một số người, dù họ có tiền sử bệnh mạch máu não hay không.
Theo một nghiên cứu khác, sự phối hợp tay và chân được điều khiển bởi một mạng lưới thần kinh phức tạp. Các mạch cảm giác kiểm soát tầm nhìn, cảm giác về vị trí của cơ thể trong không gian và chức năng tối ưu của hệ thống tiền đình quyết định khả năng tự cân bằng của bạn. Vì vậy, không có khả năng duy trì thăng bằng có thể cho thấy tổn thương trong mạch thần kinh và cần được chăm sóc y tế.
Để thực hiện thử nghiệm này, đầu tiên bạn phải cởi giày, đặt tay lên hông và đứng trên một chân, sau đó nhắm mắt lại. Bài kiểm tra kết thúc ngay khi bạn di chuyển bàn chân trụ hoặc khi bạn phải đặt chân kia xuống sàn nhà để khỏi té.
Kết quả cho thấy những người có khả năng giữ thăng bằng kém, chỉ đứng được trung bình tối đa 2 giây, có nguy cơ tử vong cao gấp 3 lần trong 13 năm tiếp theo so với những người có thể đứng được 10 giây trở lên. Thời gian giữ thăng bằng có xu hướng giảm xuống nhanh chóng ở người lớn tuổi.
Nguồn dep.com.vn

NHỮNG CẢNH BÁO RẤT RÕ RÀNG CỦA CƠ THỂ TRƯỚC CƠN ĐỘT QUỴ NHƯNG THƯỜNG BỊ CHÚNG TA BỎ QUA, ĐẶC BIỆT VÀO MÙA LẠNH!!!

 Một nghiên cứu tại Việt Nam cho thấy, có gần 70% người bệnh không biết mình bị cao huyết áp cho đến khi đột ngột bị tai biến mạch não, liệt, hôn mê.

Theo chuyên gia, tăng huyết áp có thể gây ra các hậu quả nghiêm trọng như đột quỵ, nhồi m.á.u cơ tim.
Trời rét sẽ làm co mạch khiến huyết áp tăng vọt, dễ gây ra ta.i biến. Nhất là với người già, khi ra khỏi chăn ấm là lúc dễ bị nhiễm lạnh, sau đó đi vệ sinh lại thêm một lần mất nhiệt, cơ thể lạnh hơn nữa khiến cho mạch co, huyết áp tăng đột ngột. Tình trạng này dễ dàng dẫn đến các biến cố như vỡ mạch m.á
u não, đa.u thắ.t ngực.
Các dấu hiệu nghi ngờ do biến cố tim mạch gồm: đa.u thắ.t ngực hoặc cảm giác khó chịu vùng ngực; khó thở có thể xảy ra kèm hoặc không kèm với tức ngực; vã mồ hôi, buồn nôn, hay nhức đầu.
Trong khi đó, dấu hiệu cảnh báo tai biến mạch não là: đột ngột tê (hay yếu) một bên mặt, tay hoặc chân; đột ngột choáng, nói khó; đột ngột đau đầu dữ dội không rõ nguyên nhân…
Theo Hội phòng chống tai biến mạch máu não, tại Việt Nam, đột quỵ đứng thứ ba về nguyên nhân gây t.ử v.o.n.g sau bệnh lý tim mạch, .u.ng t.h.ư và dẫn đầu trong các nguyên nhân gây nên t.à.n t.ậ.t.
Thầy thuốc Bác sĩ Lê Hữu Tuấn cho biết, đột quỵ có thể phòng ngừa được nếu vận động cơ thể và tập thể dục thường xuyên; giữ chế độ ăn uống đúng mức để tránh béo phì; hạn chế rượu, bia; tránh hút thuốc lá.
Trong mùa đông, để phòng tránh đột quỵ (nhất là ở người già), không nên ra lạnh đột ngột. Buổi sáng, khi tỉnh giấc, không nên ra khỏi chăn và xuống giường ngay mà cần nằm lại trên giường, vận động nhẹ nhàng từ 3 -5 phút để cơ thể dần thích nghi. Cần điều trị tốt bệnh tăng huyết áp, phòng và điều trị tiểu đường, khắc phục tình trạng tăng cholesterol.
Và vấn đề quan trọng nhất trong cấp cứu đột quỵ là vấn đề thời gian, phải nhanh chóng đưa bệnh nhân tới bệnh viện càng sớm càng tốt để tận dụng thời gian vàng (3 giờ đầu) của não.
----
✅ Có bất cứ thắc mắc nào cần tư vấn, bạn hãy để lại SĐT hoặc INBOX trực tiếp để được tư vấn miễ phí!

CÁI QUAN TÀI


Ở một làng nọ có tục mỗi người phải tự mua cho mình một cái quan tài để dùng vào ngày nhắm mắt.
Một hôm, có một ông lão nghèo nàn, ăn mặc rách rưới đến trại mua quan tài, nói với ông chủ:
-Tôi muốn mua một cái quan tài.
Ông chủ trại quan tài mặt nhăn nhó, hỏi:
- Ở trại tôi có 3 loại quan tài. Loại tốt nhất 100 quan tiền, loại thứ hai 50 quan tiền và loại rẻ nhất 10 quan tiền. Ông muốn mua loại nào?
Ông lão nghèo cẩn thận lấy ra từ trong áo một túi tiền. Ông đổ chúng lên sàn rồi đếm đi đếm lại. Sau đó, ông đưa mắt nhìn về phía ông chủ trại quan tài: - Cho tôi loại 10 quan tiền.
Ông chủ trại quan tài nhìn ông lão với thái độ dè bĩu. Ông hất hàm về phía anh người làm:
-Ra phía sau trại, lấy rồi chở về nhà cho lão ấy!
Đúng lúc đó, một ông lão trông có vẻ giàu có đi cùng 2 tên hầu bước vào. Giọng nghênh ngang:
-Chọn cho ta một cái quan tài, loại tốt nhất. Bao nhiêu tiền cũng được.
Ông chủ trại cúi người chào rồi bảo:
-Dạ thưa ngài, loại đắt nhất 100 quan ạ.
Ông lão giàu có quay sang nhìn ông lão nghèo với cặp mắt thương hại:
- Như ông chắc không có tiền mua loại đắt nhất rồi.
Ông lão nghèo cười, nói điềm đạm: -THÌ RA NGƯỜI NGHÈO VÀ NGƯỜI GIÀU KHI CHẾT CŨNG KHÁC NHAU. NHƯNG KHÁC NHAU CHỈ 90 QUAN TIỀN.
Ông lão nghèo trả tiền rồi ra về cùng với cái quan tài giá 10 quan tiền, trong khi lão nhà giàu và ông chủ trại vẫn đứng trơ ra vì cái triết lí sâu sắc ấy.
Danh lợi không thể mang xuống mồ nên ta hãy cố gắng sống tốt và sống có ích. Giàu nghèo, sang hèn khi nằm xuống cũng hết đi và chỉ cần ba thước đất.
Có còn chăng là lòng yêu thương nhân hậu của người ấy còn lưu lại trên đời. Đời người có giá trị hơn đời sống muôn loài là ở chỗ đó.
Lựa chọn thái độ sống cũng là chọn chỗ tốt cho mình trước mặt Thượng Đế và trong lòng người khi vĩnh viễn ra đi.