Ở một làng nọ có tục mỗi người phải tự mua cho mình một cái quan tài để dùng vào ngày nhắm mắt.
Một hôm, có một ông lão nghèo nàn, ăn mặc rách rưới đến trại mua quan tài, nói với ông chủ:
-Tôi muốn mua một cái quan tài.
Ông chủ trại quan tài mặt nhăn nhó, hỏi:
- Ở trại tôi có 3 loại quan tài. Loại tốt nhất 100 quan tiền, loại thứ hai 50 quan tiền và loại rẻ nhất 10 quan tiền. Ông muốn mua loại nào?
Ông lão nghèo cẩn thận lấy ra từ trong áo một túi tiền. Ông đổ chúng lên sàn rồi đếm đi đếm lại. Sau đó, ông đưa mắt nhìn về phía ông chủ trại quan tài: - Cho tôi loại 10 quan tiền.
Ông chủ trại quan tài nhìn ông lão với thái độ dè bĩu. Ông hất hàm về phía anh người làm:
-Ra phía sau trại, lấy rồi chở về nhà cho lão ấy!
Đúng lúc đó, một ông lão trông có vẻ giàu có đi cùng 2 tên hầu bước vào. Giọng nghênh ngang:
-Chọn cho ta một cái quan tài, loại tốt nhất. Bao nhiêu tiền cũng được.
Ông chủ trại cúi người chào rồi bảo:
-Dạ thưa ngài, loại đắt nhất 100 quan ạ.
Ông lão giàu có quay sang nhìn ông lão nghèo với cặp mắt thương hại:
- Như ông chắc không có tiền mua loại đắt nhất rồi.
Ông lão nghèo cười, nói điềm đạm: -THÌ RA NGƯỜI NGHÈO VÀ NGƯỜI GIÀU KHI CHẾT CŨNG KHÁC NHAU. NHƯNG KHÁC NHAU CHỈ 90 QUAN TIỀN.
Ông lão nghèo trả tiền rồi ra về cùng với cái quan tài giá 10 quan tiền, trong khi lão nhà giàu và ông chủ trại vẫn đứng trơ ra vì cái triết lí sâu sắc ấy.
Danh lợi không thể mang xuống mồ nên ta hãy cố gắng sống tốt và sống có ích. Giàu nghèo, sang hèn khi nằm xuống cũng hết đi và chỉ cần ba thước đất.
Có còn chăng là lòng yêu thương nhân hậu của người ấy còn lưu lại trên đời. Đời người có giá trị hơn đời sống muôn loài là ở chỗ đó.
Lựa chọn thái độ sống cũng là chọn chỗ tốt cho mình trước mặt Thượng Đế và trong lòng người khi vĩnh viễn ra đi.