Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Saturday, July 2, 2022

Thượng Đế chỉ cho 1 chiếc giày!



Ở Mỹ có một cậu bé sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ đến khi đi học cậu chỉ mang mỗi một đôi giày rách. Cậu bé nghe nói vào lễ Giáng Sinh, khi đến bất cứ cửa hàng nào, chỉ cần nói với Thượng Đế thứ mình muốn thì chủ cửa hàng sẽ thỏa mãn yêu cầu của mình.
Vào hôm Giáng Sinh, cậu bé nhìn thấy trong một cửa hàng giày có bày bán những đôi giày rất đẹp nên đã bước vào cửa hàng và nói với ông chủ rằng: “Hôm nay là Giáng Sinh, cháu rất thích đôi giày này, chú có thể giúp cháu nói với Thượng Đế để Ngài cho cháu đôi giày này có được không ạ?”
Ông chủ nhìn xuống chân của cậu bé và hiểu ngay vấn đề, ông ấy cầm lấy đôi giày rồi nói: “Được thôi cháu bé, bây giờ ta sẽ nói với Thượng Đế”. Sau đó ông ấy cầm đôi giày và đi vào bên trong.
Một lúc sau, ông chủ đi ra, nhưng trên tay chỉ cầm có mỗi một chiếc giày rồi đưa cho cậu bé và nói: “Cháu bé, Thượng Đế nói rằng Ngài chỉ cho cháu một chiếc giày thôi, cháu phải tự nghĩ cách kiếm tiền để mua chiếc còn lại.”
Cậu bé hỏi: “Vậy cháu phải kiếm bao nhiêu tiền thì mới mua được chiếc giày còn lại?”
Ông chủ nói: “2 đô la.”
Cậu bé lại nói: “Được rồi ạ, cháu sẽ nghĩ cách kiếm tiền, nhưng chú nhất định phải giữ cho cháu chiếc giày còn lại nhé.”
Ông chủ cười nói: “Cháu cứ yên tâm.”
Sau khi về nhà và tiết kiệm được 2 đô la bằng cách nhặt ve chai, cậu bé vui vẻ chạy đến cửa hàng để trả tiền. Ông chủ đã khen ngợi cậu bé và đưa cho cậu chiếc giày còn lại. Kể từ đó, cậu bé đã có một đôi giày mới rất đẹp.
Khi lớn lên, cậu bé đã từng làm nhiều nghề như nhân viên cứu hộ, bình luận viên, phát thanh viên rồi bước vào giới nghệ thuật và trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Vào năm 1980, cậu bé ấy đã trở thành Tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ, cũng chính là Tổng thống Ronald Reagan.
Trong nhiệm kỳ tổng thống của mình, có một lần ông Ronald Reagan được phóng viên hỏi về việc có ảnh hưởng lớn nhất đối với sự trưởng thành của ông là gì, ông đã kể về câu chuyện “Thượng Đế chỉ cho 1 chiếc giày” khi ông còn nhỏ.
Ông Reagan cho biết: “Sau này tôi mới biết được giá gốc của đôi giày đó là 38 đô la, một nửa giá cũng đến 19 đô la nhưng ông chủ cửa hàng chỉ lấy của tôi 2 đô la để dạy cho tôi một điều rằng:
"Thượng Đế sẽ không cho bạn tất cả những gì bạn muốn, Ngài chỉ cho bạn một phần mà thôi, bạn phải tự mình nỗ lực để lấy phần còn lại.”
Sưu tầm từ Facebook nhưng hình ảnh từ FB
Ky Ngo.

Cậu Bé Ăn Cắp


 Một bé trai 15 tuổi bị bắt vì trộm từ một cửa hàng ở Mỹ. Khi cố gắng để trốn thoát, cậu bé cũng đã làm hư một cái kệ. Người chủ cửa hàng đã bắt giữ được cậu bé và kiện ra tòa án và phán quyết của tòa án Mỹ đã làm nhiều người rơi lệ

Sau khi thẩm phán nghe được vụ án, ông ấy hỏi cậu bé:
– “Cháu có thật sự ăn cắp gì không?”
- “Có ạ! Cháu đã ăn cắp bánh mì, phô mai và làm hư cái kệ.”
Cậu bé xấu hổ, cúi đầu xuống, trả lời:
Thẩm phán lại hỏi:
– “Tại sao cháu lại ăn cắp?”
Đứa bé trả lời:
– “Vì nó cần thiết.”
Thẩm phán lại hỏi:
– “Sao Cháu không mua mà ăn cắp nó.”
Cậu bé nói:
– “Cháu không có tiền.”
Thẩm phán nói:
– “Cháu có thể xin tiền Cha mẹ.”
Cậu bé nói:
– “Cháu chỉ có Mẹ, nhưng mẹ cháu đang bị bệnh và không đi làm việc được nên cháu phải ăn cắp bánh phô mai để cho Mẹ ăn.”
Thẩm phán hỏi:
– “Cháu không làm gì à? Cháu không có việc làm sao?”
Cậu bé trả lời:
– “Cháu làm việc ở tiệm rửa xe. Cháu phải nghỉ để chăm sóc cho mẹ nên đã bị đuổi việc.”
Thẩm phán nói:
– “Cháu không tìm kiếm việc gì khác để tiếp tục làm việc ở nơi khác sao?
– Dạ, mẹ cháu đang ốm nặng mà không có người chăm sóc nên cháu không thể đi làm được. Thẩm phán cho người đi xác minh những gì cậu bé nói thì thấy tất cả đều là sự thật.
Sau khi biết rõ ngọn ngành mọi chuyện. Thẩm phán ra tuyên bố phán quyết:
-“ Tội ăn cắp, đặc biệt lại là ăn cắp bánh mì là MỘT TỘI ÁC thật đáng xấu hổ...!
Và ở đây, tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho tội ác này...cả phòng xử án đột ngột im lặng...
-“Tất cả mọi người trong phòng xử án hôm nay, trong đó có Tôi, đều phải chịu trách nhiệm cho tội ác này. Do đó ai đang hiện diện tại đây đều phải bị phạt 10 Dollars, không ai được đi ra khỏi đây mà không bị phạt 10 Dollars.”
Thẩm phán lấy tờ tiền 10 Dollars từ túi áo ông ấy, rồi lấy một cây bút và bắt đầu viết tên những người phải nộp phạt.
-“Ngoài ra, Tôi còn phạt 1000 Dollars Chủ cửa hàng bánh mỳ, vì giao một đứa trẻ đói bụng cho Cảnh sát. Nếu không đóng phạt trong vòng một giờ, cửa hàng sẽ bị đóng cửa.”
-“Mọi người ở đây đều nên xin lỗi cậu bé và nộp phạt 10 Dollars, để cậu bé có tiền chăm sóc mẹ. Chúng ta đã ích kỷ và thiếu quan tâm đến những cảnh đời kém may mắn hơn mình.”
Sau những lời phán quyết của thẩm phán, cậu bé oà khóc và ôm lấy ông. Tất cả mọi người trong phòng xử án đều xúc động rơi nước mắt.
Tôi tự hỏi liệu xã hội, hệ thống Tòa án của nước Pháp chúng ta có thể đưa ra một phán quyết giống như toà án Mỹ như vậy không?
Thẩm phán nói thêm:
– “Nếu một người bị bắt quả tang ăn cắp bánh mì do bị đói, tất cả thành viên của Cộng đồng, Xã hội và Đất nước này đều phải thấy xấu hổ.!”
Nguồn- tuần báo Paris -Match Đinh Trực
sưu tầm.

MỘT NGƯỜI BẠN THẬT LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO?


Thế nào là một người bạn thực sự? Bạn bè có thể nhiều vô số, nhưng người bạn chân thành thì lại ít ỏi và đáng quý hơn nhiều.
Một người bạn thực sự rất khó gặp, có khi cả đời cũng không tìm được ai xứng với tên gọi “bạn thực sự”. Họ ắt phải là người thấu hiểu bạn, hiểu nội tâm, phẩm cách và tính cách của bạn. Vào thời khắc then chốt, họ có thể nói ra những lời tri âm, có thể làm ra những việc vì lợi ích của bạn.
Khi người khác không tín nhiệm bạn, họ sẽ đặt tay lên ngực nói: “Tôi hiểu cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối không phải loại người như vậy đâu”.
Khi bạn đối diện với khó khăn, họ sẽ nói: “Mình tin, nhất định cậu sẽ vượt qua được”.
Có người nói xấu sau lưng, họ sẽ ngẩng mặt lên và nói: “Tôi tin cậu ấy là người thế nào, hết thảy những lời thị phi không thể khiến tôi lung lay niềm tin ấy”.
Người bạn thực sự sẽ lấy tín nhiệm và tôn trọng làm nền tảng. Bất kể lúc nào họ cũng không nói những lời như: “Sao giờ đây bạn lại thay đổi”. Bởi vì tín nhiệm luôn là trên hết. Cho dù thực sự thấy bạn thay đổi, thì họ cũng thấu hiểu lý do vì sao bạn thay đổi.
Bởi vì trong lòng luôn có sự tôn trọng nên họ tuyệt đối sẽ không cư xử với bạn như những người còn lại. Họ sẽ không khinh suất chỉ trích, càng không nói sau lưng về những thiếu sót của bạn.
Một người bạn thực sự thì dù trong nguy nạn cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ bạn bè. Họ sẽ không khiến bạn phải lo lắng, cũng không muốn để bạn cảm thấy áy náy vì không báo đáp được mình.
Một người bạn thực sự là người có phẩm hạnh cao thượng. Họ có thể lặng lẽ, nhẫn nại, khoan dung, hiểu tâm ý người khác. Những người như thế thường trầm tĩnh, bình thản, nhân hậu, họ không tỏ ra quá nhiệt tình trên bề mặt, nhưng tình cảm dành cho bè bạn lại sâu đậm và bền chặt vô cùng.
Một người bạn thực sự rất khó gặp, người bạn thực sự trải qua thử thách của tháng năm lại càng khó gặp hơn.
Một người bạn thực sự cũng chính là người mà cổ nhân gọi là tri âm, tri kỷ, tri tâm: “Trăm năm tri kỷ khó tìm, tri âm khó gặp, bạn hiền khó quen”.
Hải Luân

CHIẾN THẮNG QUAN TRỌNG NHẤT LÀ CHIẾN THẮNG CHÍNH MÌNH

Có một con lừa đang quay cối xay. Đột nhiên, con chó hoang chạy đến và mỉa mai nó: "Con lừa ngu xuẩn, chỉ có thể quay vòng vòng ở trong sân, cả đời của ngươi không bằng một ngày của ta!" Nghe xong, con lừa tức giận và lao ra ngoài một cách nhanh chóng. Nhưng con chó chạy nhanh quá, nó không đuổi kịp. Nó quay lại sân, nhưng càng nghĩ càng tức, chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc. Lúc này, con trai tám tuổi của chủ nhân mới chạy đến, con lừa đang không biết trút giận vào đâu nên đã đạp vào người đứa trẻ. Đứa trẻ ngã ra, khóc thét. Chủ nhân chạy tới, cho rằng con lừa đã phát điên, bán thẳng nó vào lò mổ. Trong cuộc sống hàng ngày, nếu chúng ta không thể kiểm soát được những cảm xúc tồi tệ, một khi trút chúng ra, chúng ta sẽ phải trả giá. Rao Xueman nói: "Những người không kiểm soát được tính khí của mình rất dễ bị ánh nhìn của người khác làm tổn thương, những người không thể che giấu ánh nhìn của mình rất dễ bị sự nóng nảy của người khác đụng trúng." Quá trình học cách giữ bình tĩnh, không trưng ra bộ mặt cau có là một quá trình phát triển bản lĩnh của bạn. "Sử ký" ghi lại rằng Khổng Tử sau 50 tuổi đã đi khắp đất nước để vận động hành lang, nhưng ông cũng đã bị chế giễu rất nhiều. Một lần, khi ông đang vận động hành lang ở nước Trịnh, một ẩn sĩ đột nhiên nhảy ra chỉ vào ông và mắng rằng: "Đồ khốn kiếp!" Khổng Tử nghe xong chỉ cười thay vì tức giận, và vui vẻ đáp: "Tất nhiên! Tất nhiên!" Trước những lời chế giễu, Khổng Tử mỉm cười với tâm hồn bao dung. Có thể kiểm soát cảm xúc của mình theo cách này, không có gì ngạc nhiên khi Khổng Tử trở thành một hiền triết lỗi lạc. Diễn giả Anthony Robin nói: "Bí mật của một cuộc sống tuyệt vời là biết cách kiểm soát sức mạnh của cảm xúc, không để bị sức mạnh này phản công". Khi mọi thứ diễn ra không như ý, hãy bình tĩnh và cho cảm xúc của mình một chút thời gian để hạ nhiệt. Xử lý cảm xúc trước, sau đó giải quyết vấn đề; phân tích trạng thái tâm lý trước, sau đó phân tích tình huống. Chỉ khi làm chủ được cảm xúc, bạn mới có thể kiểm soát và quản lý tốt cuộc sống của mình. LNV: Cơn giận của chúng ta dù có được gọi là đúng hay không đúng thì cũng không sinh sản ra loại công bình của Đức Chúa Trời. Vì thế người khôn ngoan sẽ chậm mở miệng, thậm chí còn chậm hơn nữa trong sự bộc lộ giận dữ. “vì cơn giận của người ta không làm nên sự công bình của Đức Chúa Trời.” (Gia-cơ 1:20) (Alexx)

GIÁO DỤC



Một con sư tử cái nhảy từ cồn đất này sang cồn đất khác, và ngay giữa hành trình, nó sinh ra một sư tử con. Chú sư tử con rơi xuống đường, nơi có một đàn cừu đông đúc đang đi ngang qua. Thế là sư tử con hòa vào đàn cừu, sống với đàn cừu, hành xử giống một chú cừu. Ngay cả trong mơ, nó cũng hoàn toàn không biết mình là một con sư tử.
Làm sao nó biết được? Xung quanh nó toàn là cừu và chỉ có cừu. Nó chưa bao giờ gầm như một con sư tử; cừu không thể gầm. Nó không bao giờ đơn độc như một con sư tử; cừu không bao giờ ở một mình. Nó luôn ở giữa đám đông - đám đông đó ấm áp, vững chãi, an toàn. Nếu quan sát đàn cừu di chuyển, bạn sẽ thấy chúng đi sát vào nhau đến mức gần như giẫm lên nhau. Chúng rất sợ ở một mình.
Nhưng chú sư tử bắt đầu lớn lên. Đó là một hiện tượng lạ lùng. Về mặt tâm trí, nó được đồng nhất với cừu, nhưng quá trình phát triển sinh học không diễn ra theo sự đồng nhất đó; tự nhiên sẽ không tuân theo tâm trí của bạn. Chú sư tử con đã trở thành một chàng sư tử xinh đẹp, nhưng bởi vì mọi thứ cứ chậm rãi diễn ra nên bầy cừu đã quen thuộc với nó, cũng giống như nó đã quen thuộc với bầy cừu.
Tất nhiên, bầy cừu nghĩ rằng chú sư tử hơi điên rồ. Nó không hành xử đúng mực - hơi khùng khùng - và nó tiếp tục lớn lên. Nó tin nó là một con cừu, nó không hề giả vờ làm sư tử. Và bầy cừu biết rằng nó không phải là sư tử; chúng đã nhìn thấy nó từ lúc chào đời. Chúng đã nuôi nấng nó, cho nó bú sữa. Nó không phải là loài ăn cỏ bẩm sinh - không có con sư tử nào ăn cỏ, nhưng con sư tử này thì có, vì cừu là loài ăn cỏ. Nó từng rất vui vẻ gặm cỏ. Bầy cừu chấp nhận những khác biệt nhỏ, rằng nó hơi to lớn và trông như sư tử. Một con cừu rất thông thái đã nói: “Đó chỉ là một trò đùa tai quái của tự nhiên. Thi thoảng chuyện này mới xảy ra một lần”.
Và bản thân sư tử cũng chấp nhận đó là sự thật. Màu lông của nó khác, cơ thể của nó khác - hẳn nó là một con cừu kỳ dị, bất thường. Nhưng không thể có chuyện nó là sư tử!
Nhưng một ngày kia, một con sư tử già đi ngang qua và nhìn thấy chú sư tử này đang đứng nổi bật giữa bầy cừu đông đúc. Sư tử già không thể tin vào mắt mình! Nó chưa từng nhìn thấy chuyện nào như vậy, cũng chưa từng nghe nói trong lịch sử có con sư tử nào đứng giữa một bầy cừu mà không khiến con cừu nào hoảng sợ. Và chú em sư tử này lại còn đi đứng y như cừu, gặm cỏ y như cừu!
Sư tử già không thể tin vào mắt mình. Nó quên luôn việc bắt một con cừu cho bữa sáng. Nó hoàn toàn quên mất bữa sáng. Cảnh tượng này kỳ lạ đến mức nó quyết tâm gặp cho bằng được chú sư tử trẻ kia và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nó đã già, còn chú sư tử kia lại đang hồi sung mãn - chú sư tử bỏ chạy. Mặc dù tin mình là cừu nhưng khi gặp nguy hiểm, chú sư tử trẻ quên mất sự đồng nhất đó. Nó chạy như một con sư tử, và sư tử già phải vất vả lắm mới đuổi kịp.
Cuối cùng, sư tử già cũng tóm được chú sư tử trẻ. Chú sư tử kêu khóc và van xin: “Xin hãy tha cho tôi, tôi chỉ là một chú cừu tội nghiệp. Xin hãy thả tôi đi”.
Sư tử già đáp: “Đồ ngốc! Cậu hãy dừng cái việc ngu xuẩn này lại và theo tôi đến hồ nước”. Có một hồ nước ngay gần đó. Sư tử già đưa sư tử trẻ đến đó. Sư tử trẻ không muốn, nó chỉ miễn cưỡng đi theo, nhưng nó có thể làm gì để chống lại một con sư tử khi nó chỉ là một chú cừu? Sư tử có thể sẽ giết nó nếu nó không nghe lời, vậy nên nó đi theo.
Đó là một hồ nước tĩnh lặng, mặt hồ không một gợn sóng, trong như gương. Sư tử già nói với sư tử trẻ: “Hãy nhìn đi. Nhìn mặt cậu và nhìn mặt tôi. Nhìn cơ thể tôi và cơ thể của cậu phản chiếu trên mặt nước”.
Trong khoảnh khắc đó, một tiếng gầm lớn vang lên! Âm thanh của nó vang vọng khắp các quả đồi. Chú cừu biến mất; giờ đây nó là một sinh vật hoàn toàn khác - nó đã nhận ra chính mình. Sự đồng nhất bản thân với cừu không phải là thực tại mà chỉ là một khái niệm trong tâm trí. Giờ đây, nó đã nhìn thấy thực tại. Sư tử già nói: “Giờ thì tôi không phải nói gì nữa. Cậu đã hiểu”.
Sư tử trẻ cảm nhận một nguồn năng lượng kỳ lạ mà nó chưa từng cảm thấy trước đây - như thể năng lượng đó đã bị ẩn đi. Nó có thể cảm nhận một sức mạnh to lớn, và từ trước đến nay nó luôn là một chú cừu yếu ớt, hèn mọn. Toàn bộ sự hèn mọn đó, toàn bộ sự yếu ớt đó chỉ đơn giản biến mất.
Kết
Trên là một câu chuyện ngụ ngôn về thầy và trò. Nhiệm vụ của thầy là cho trò thấy được trò là ai và nhận ra những gì mà trò vẫn luôn tin về bản thân đều không đúng.
Tâm trí của bạn không phải do tự nhiên tạo thành. Hãy luôn phân biệt được điều này: bộ não của bạn là do tự nhiên tạo ra, nhưng tâm trí của bạn được tạo ra bởi xã hội nơi bạn đang sống - bởi tôn giáo, ý thức hệ mà cha mẹ của bạn theo đuổi, bởi hệ thống giáo dục mà ở đó bạn được nuôi dạy, và bởi đủ mọi thứ khác.
Từ fb Hàng Phước Long

Friday, July 1, 2022

Yên Lặng


“Hãy yên lặng và biết rằng ta là Đức Chúa Trời; Ta sẽ được tôn cao trong các nước, cũng sẽ được tôn cao trên đất.” - Thi-thiên 46:10
“Thật tốt cho người trông mong và yên lặng đợi chờ sự cứu rỗi của Đức Giê-hô-va.” - Ca-thương 3:26
“ráng tập ăn ở cho yên lặng, săn sóc việc riêng mình, lấy chính tay mình làm lụng, như chúng tôi đã dặn bảo anh em” - 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:11
Yên lặng để dằn cơn giận hoảng,
Để cho lời, bớt tiếng chua cay,
Cho hồn tìm đến, nguồn hạnh phúc,
Được sống vui hơn, những tháng ngày!
Yên lặng để nghe, người muốn nói,
Sầu tư trắc ẩn, tiếng phàn nàn,
Nổi lòng sầu khổ, cần nâng đỡ,
Học biết làm sao, để trấn an!
Yên lặng để nghe được tiếng Chúa,
Lời Ngài phước hạnh, ngọt ngào thay,
Làm tươi mới lại, linh hồn sống,
Theo ý của Cha, trọn tháng ngày!
Yên lặng biết rằng, Ngài ở cạnh,
Quan phòng chỉ dẫn bước ta đi,
Bình an, hy vọng, từng giây phút,
Chẳng có lo âu, chẳng khó gì!
Yên Lặng thường xuyên, làm việc Chúa,
Gia đình coi sóc, hết trong ngoài,
Siêng năng làm lụng, không va chạm,
Tránh khỏi vô tình, nói lời sai!
Xin Chúa cho con, được yên lặng,
Lắng nghe, cầu nguyện, cảm thông người,
Bỏ qua chuyện huyển, không lợi ích,
Suy gẫm Lời Ngài, mãi chẳng ngơi!
Tiểu Minh Ngọc

Cuộc sống là một quà tặng


Khi thức giấc mỗi buổi sáng, bạn nghĩ đến điều gì trước tiên? Có phải là…nướng thêm chút nữa, hay ôi…bài học chưa thuộc, chết rồi…công việc chưa giải quyết xong, hay một câu nói vu vơ nào đó của ngày hôm trước… Dường như chúng ta cứ luôn phải sống với sự yếu đuối trì kéo của thân xác, hay với những lo lắng bận tâm sự đời và của những nếp mòn suy nghĩ. Đã đành cuộc sống là thế những không thể không nói rằng điều ấy khiến chúng ta “lướt qua” thực tại mà đánh mất biết bao điều kỳ diệu trong cuộc sống; nhà thơ Bùi Minh Quốc đã từng thoảng thốt mà rằng:
“Có lúc nào trên đường đời tấp nập,
ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng nào ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu…”.
Chuyện kể rằng có một người hỏi vị ẩn sĩ: “Điều gì khiến ngài hạnh phúc nhất mỗi buổi sáng thức dậy”. Vị ẩn sĩ trả lời: “Đó là thấy mình còn sống”. Người kia hỏi vặn lại: “Nhưng ai cũng biết điều đó?” Vị ẩn sĩ mỉm cười ý nhị: “Đúng, ai cũng biết điều đó những không phải ai cũng cảm nghiệm được điều đó”.Cũng vậy, cuộc sống không chỉ nằm trong những điều ta biết, những điều ta bận tâm, những điều ta suy nghĩ hay kí ức của ta, cuộc sống là còn những gì đang diễn ra quanh ta. Cuộc sống là lúc này đây: là mỗi sáng khi bạn thức dậy, cảm thấy mình được sống thêm một ngày; là không khí tự nhiên trong lành mỗi sáng; là những cử chỉ quan tâm ý nhị của người thân, bạn bè; là ánh bình minh ló rạng báo ngày tươi sáng; là tiếng chim ríu rít nô đùa bên những hạt sương long lanh đọng lại trên cành lá; tắt một lời, là tất cả vẻ Chân Thiện Mỹ của Thiên Chúa ẩn mình đợi chờ ta bắt chợt. Thiên Chúa ẩn mình trong những sự đương nhiên của cuộc sống. Hình như càng lớn chúng ta càng ít bén nhạy để gặp Ngài như thế. Trẻ em lại làm được điều này. Bởi chỉ đôi mắt trẻ thơ mới biết ngỡ ngàng trước những sự xem ra là đương nhiên ấy. Đôi mắt chúng ta không còn nhìn cuộc đời với vẻ ngỡ ngàng nữa, nó đã xem mọi sự là đương nhiên và chỉ mục chú vào những bận tâm của riêng mình. Những bận tâm ấy che khuất vẻ đẹp ẩn mình của Thiên Chúa. Tuy nhiên, nếu lòng chúng ta khao khát kiếm tìm, chúng ta vẫn có thể bắt gặp Đấng vẫn đang ẩn mình chờ ta đâu đó.
Có một nhận định rất sâu sắc là con người ngày nay dường như rất giỏi kiến tạo cuộc sống nhưng lại không biết cách tận hưởng cuộc sống. Kì thực những ai biết thưởng thức cuộc sống mới thực sự sống, còn nếu không, chúng ta chỉ vận hành như những cái máy được lập trình sẵn, hay thu vén mình chìm đắm trong những thế giới chật hẹp của lo toan, tranh giành hơn thiệt. Rồi đến một ngày, ta hao mòn kiệt quệ bởi đã không để lòng mình được nuôi dưỡng bằng những cảm mến thần thiêng.Bạn thân mến, dù chúng ta là ai, Tạo Hóa đều công bằng trao cho chúng ta quà tặng cuộc sống. Cuộc sống là một quà tặng, nó cần được đón nhận. Một quà tặng không được đón nhận mãi mãi chỉ là một món hàng. Món hàng không làm con tim tôi rung động. Quà tặng mới làm tim tôi rung động hạnh phúc. Do đó, cuộc sống cần được trân trọng, được sống và được cảm nhận.
“Bạn chỉ sống một lần thôi, nhưng nếu bạn sống đúng, một lần thôi là đủ rồi”(Danh ngôn).
-
Lê Quang Thọ

Bài giảng sáng 1-7-2022

 


 

Chủ đề: Bốn Trụ Đá Trong cuộc Đờ Gia-cốp


https://youtu.be/U3gHFwWjK2w

Sunday, June 26, 2022

Bài giảng sáng 27. 6. 2022

Bảy Phương Diện của Vương Quốc Đức Chúa Trời"

 

https://youtu.be/GKMMhZ56c4k

Thời gian - món quà từ Chúa-



Thời gian - món quà từ Chúa-
-
Hãy tưởng tượng rằng bạn đã giành được giải thưởng sau cùng trong một cuộc thi:
Mỗi buổi sáng ngân hàng cung cấp cho bạn 86. 400 đồng Việt Nam trong tài khoản ngân hàng của bạn. Nhưng trò chơi này cũng có quy tắc, cũng như trò chơi nào cũng có những quy tắc nhất định.
--Quy tắc đầu tiên là:
Bất cứ thứ gì bạn chưa tiêu trong ngày sẽ bị lấy đi, bạn không thể chuyển tiền sang tài khoản khác mà chỉ có thể tiêu mà thôi. Nhưng mỗi sáng khi bạn thức dậy, ngân hàng sẽ mở cho bạn một tài khoản mới với số tiền 86. 400 đồng mới cho ngày tiếp theo.
--Quy tắc thứ hai:
Ngân hàng có thể kết thúc trò chơi mà không cần cảnh báo, bất cứ lúc nào có thể và bạn sẽ không nhận được một trò chơi mới. Bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ cố gắng sử dụng từng xu phải không?
--Nhưng thực sự trò chơi này là thực tế:
Mỗi người chúng ta đều có một ngân hàng như vậy. Chúng ta dễ nhanh chóng quên đi tất cả! Ngân hàng là thời gian sống của chúng ta mà Chúa ban tặng cho bạn và tôi. Mỗi sáng thức dậy, Chúa ban cho chúng ta 86. 400 giây cho cuộc sống trong ngày và nếu chúng ta ngủ sớm vào buổi tối, thời gian còn lại không được ghi cho chúng ta vào ngày hôm sau ....
Khoảng thời gian mà chúng ta không sống cho Chúa ngày hôm đó đã mất đi, vĩnh viễn mất đi. Ngày hôm qua trôi qua. Mỗi sáng tài khoản mới bắt đầu nạp tiền, nhưng Chúa có thể đóng tài khoản của bạn bất cứ lúc nào, không cần cảnh báo ... Vậy bạn sẽ làm gì với 86. 400 giây của mình mỗi ngày?
Bạn không muốn sử dụng thời gian Chúa ban cho bạn ở đây trên trái đất cho Ngài sao? Ngài đã để bạn và tôi ở đây để chúng ta có thể sống cho Ngài, phục vụ Ngài, dâng tất cả cuộc sống, thời gian của chúng ta cho Ngài.
Đừng lãng phí thời gian của bạn vào những thứ của thế giới này! Thế giới sẽ trôi qua và mọi thứ ở trong đó cũng vậy. Nhưng những công việc của Đức Chúa Trời mà bạn và tôi được phép làm có giá trị lâu dài, chúng đang và sẽ vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời và sự vinh hiển của Chúa Jêsus.
Thi thiên 90: 9-10, "các ngày chúng tôi đều qua đi; Năm chúng tôi tan mất như hơi thở. Tuổi tác của chúng tôi đến được bảy mươi,
Còn nếu mạnh khoẻ thì đến tám mươi; Song sự kiêu căng của nó bất quá là lao khổ và buồn thảm, Vì đời sống chóng qua, rồi chúng tôi bay mất đi".
-
Cuộc đời con ở đây, hỡi Chúa,
Xin hiến dâng mọi sự cho Ngài,
Chúa đã chết chuộc mau con đó,
Thời gian cuộc sống thuộc Ngài hoài

CUỘC ĐỜI CỦA GIA- CỐP-


(Lời Tự Thuật- Sáng thế ký 25:- 49:)
Con song sinh mẹ tôi đã đẻ,
Anh Ê-sau lông là quá ghê,
Vừa ra tôi nắm gót anh ấy,
Miệng đời tên “Gia-cốp” cười chê.
.
Được biết Chúa chọn mình cai quản,
Mà cha già quý mến Ê-sau,
Tôi tìm cách mua quyền con trưởng,
Tô canh đậu đỏ có là bao!
.
Nghe lời mẹ gạt cha già cả,
Hóa trang, đónh kịch cũng khá tinh,
Giựt anh, dối bố nhân danh Chúa,
Hãi hùng, nhà bỏ, ra đi thôi.
.
Đến Cha-ran vào lò lửa luyện,
Ra thân ở đợ cưới vợ hiền,
Hồn nhức nhối góc cạnh sắc bén,
Ngậm đắng, nuốt cay cậu có quyền.
.
Tôi suy tư tìm cách sang đoạt,
Bầy súc vật của cậu về mình,
Sáu năm gầy dựng tài sản lớn,
Ôi bổn tính quỷ quyệt, thông minh!
.
Nghe lời gọi về với bố mẹ,
Thoát khỏi tay cậu, tay Ê-sau,
Thiên Sứ Chúa ngăn ngay cửa ải,
Chân tôi khập khiễng rất thương đau.
.
Năm mươi ba năm nhiều kỉ luật,
Israel tên mới Chúa ban,
Ngày chịu mất con út yêu quý,
Tôi thực là con trưởng huy hoàng.
.
Tôi chấp nhận sống tạm đất khách,
Tuổi già yếu nhờ vả vào con,
Mười bảy năm chỉ thờ lạy Chúa,
Chúc phước nhiều người cho vẹn toàn.
Minh Khải- 27-6-2022
(cảm tác theo bài giảng vào ngày 24.6.2022, có chủ đề “Cuộc Đời Của Gia Cốp” trong phòng zoom của Hội Khải Tượng Toàn Cầu--- GMV)

Bài Giảng Chúa nhật 27-6-2022

 CHỦ ĐỀ: "Bốn bàn thờ trong đời sống Áp ra ham"



https://youtu.be/fLChL5eHHQo

MỖI NGƯỜI CHÚNG TA ĐỀU CẦN CÓ 1 "HUẤN LUYỆN VIÊN THUỘC LINH" CHO CHÍNH MÌNH.



 MỖI NGƯỜI CHÚNG TA ĐỀU CẦN CÓ 1 "HUẤN LUYỆN VIÊN THUỘC LINH" CHO CHÍNH MÌNH.

Anita Alvarez vận động viên của Mỹ từ từ chìm xuống đáy tại giải vô địch thế giới ở Budapest hôm thứ Tư.
Huấn luyện viên của cô, Andrea Fuentes, đã xem xét sàn hồ bơi và đưa ra quyết định trong tích tắc: Cô nhảy xuống để cứu học trò của mình.
Hình ảnh này nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của việc lãnh đạo và cố vấn.
Huấn luyện viên này có khả năng nhận biết khi nào Anita ở dưới lâu hơn bình thường.
Huấn luyện viên này có khả năng giúp đỡ.
Huấn luyện viên này đã hành động trong khi những người khác vẫn đang theo dõi bên lề.
Hiện nay chúng ta có quá nhiều nhà lãnh đạo trẻ bị chết đuối, đặc biệt là trong hội thánh. Cá nhân tôi đã chứng kiến ​​nhiều người bạn đã bỏ đi và thật không may, một cặp vợ chồng thậm chí đã tự kết liễu mạng sống của mình do áp lực đến từ việc điều hướng tiêu cực của ban lãnh đạo.
Mọi Phao-lô cần một Ti-mô-thê và
mọi Ti-mô-thê cần một Phao-lô.
Nếu bạn là một người trẻ không có người cố vấn, hãy tìm một người cố vấn thuộc linh như sứ đồ Phao-lô. Ngay bây giờ.
Nếu bạn là một người dày dạn kinh nghiệm và không có người hướng dẫn, hãy tìm một người cha thuộc linh như sứ đồ Phao-lô để được chăm sóc. Ngay bây giờ.
Khi một người trong chúng ta chết đuối, tất cả chúng ta đều đau khổ.
(Theo Chris Davis)

Để Tỏ Lòng Biết Ơn


 

Tuần trước vào một buổi chiều đẹp, tôi đi taxi. Nhìn cách anh sang số khá bẳn gắt, tôi hiểu người lái xe có điều gì không ổn trong tâm trí. Tôi không ngần ngại hỏi lý do và được anh cho biết:
- Không có gì bực mình hơn thế, anh ạ! Sáng nay, một người khách đã bỏ quên ví tiền trên xe của tôi. Trong ví có 1,500 franc mới. Tôi để ra hơn một giờ tìm ra dấu vết người khách và tìm ra khách sạn của người ấy trọ. Anh có tin là ông ta không nói một lời gì sao? Ông ta cầm ví tiền chăm chăm nhìn tôi như đã móc túi ông ấy vậy.
- Ông ấy không thưởng gì cho anh à?
- Không có một xu! Tôi thất vọng vì mình đã mất thì giờ và tốn xăng. Thực ra, tôi không cần thế. Giá mà ông ta chỉ nói một lời cám ơn…
Mọi người chúng ta điều cần một sự biết ơn tương xứng với hành động của mình. Lòng vô ơn dễ bóp chết thiện ý. Và chúng ta nhớ rằng sự biết ơn là một đức tính mà ta không bao giờ thực hành đủ.
Trong Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, bà mẹ của một lính nhảy dù Mỹ nhận thư con, kể rằng anh bị thương, đói khát, được một phụ nữ ở Avranches nuôi dưỡng và che giấu khỏi quân Đức. Rủi thay, vài tháng sau, người lính này tử trận trong khi tấn công vùng Ardennes. Để cám ơn người phụ nữ vô danh kia, trong suốt hai năm, bà dành tiền, vượt Đại Tây Dương, đến thành phố được nhắc đến trong thư con bà. Bà tìm được người phụ nữ đã săn sóc con bà, và tặng cho người phụ nữ này một món quà nhỏ. Đó là chiếc đồng hồ vàng mà con bà đã lãnh thưởng trong kỳ thi tú tài, hiện vật có giá trị nhất của con bà.
Việc bà mẹ tỏ lòng biết ơn đã gây xúc động cho người dân Normandie, đến nỗi cử chỉ ấy trở nên một huyền thoại tại Avranches và toàn vùng. Lòng biết ơn là nghệ thuật chứng tỏ mình nhạy cảm với mọi thiện ý của người khác, dù lớn hay nhỏ. Đa số chúng ta đều cảm thấy vui thích khi được người khác đối đãi tử tế, tặng quà hay giúp đỡ. Nhưng chúng ta cần hoàn thiện cách tỏ lòng biết ơn bằng cách biến nó càng chân thành và càng riêng tư càng tốt.
Không gì xúc phạm đến người khác bằng lời cảm ơn qua loa, nói cho lấy có nơi đầu môi. Ông James Barrie, nhà viết kịch nổi tiếng kể:
“Một chiều nọ, tôi và một người bạn Scotlen bàn chuyện làm ăn. Đứa con gái 9 tuổi của ông ấy đem đến vài miếng bánh ngọt do cô mới làm xong. Ông bố hơi bực mình vì câu chuyện hơi lở dở. Cầm cái bánh cắn một chút, nói lời cám ơn vừa vội vừa buồn bã và tiếp tục nói chuyện với tôi. Cô bé lặng lẽ rời căn phòng. Vài tuần sau, mẹ cô hỏi cô sao không làm bánh nữa. Cô oà khóc và nói, “Con không bao giờ làm bánh nữa đâu!”
Lòng biết ơn đôi khi vượt quá khuôn khổ vấn đề riêng tư. Con trai tôi, sinh viên y khoa kể rằng một bệnh nhân đã được cứu sống nhờ truyền máu. Sau khi lành bệnh, người này hỏi các bác sĩ liệu có cách nào biết được tên của người hiến máu cho anh không. Người ta trả lời là không. Vài tuần sau, anh ấy trở lại bệnh viện và hiến máu mình. Anh hiến nhiều lần. Một bác sĩ giải phẩu ngạc nhiên về nghĩa cử của anh, và anh đơn giản đáp:
- Một người vô danh hiến máu cho tôi. Nay tôi hiến máu lại để tỏ lòng biết ơn.
Có điều an ủi để nghĩ rằng lòng biết ơn có thể không đơn thuần là một tình cảm chóng qua, nhưng là một nguồn mạch làm chỗi dậy sức sống trong một số trường hợp. W. Hudson, nhà vạn vật học, kể câu chuyện sau đây, “Một tối nọ tôi dẫn một bạn thân về nhà chơi và có gì ăn nấy. Sau bữa ăn, người bạn nói với tôi: ‘Bạn may mắn có người vợ lo lắng những bữa ăn tuyệt vời, mặc dù sức khỏe chị yếu và lo gánh nặng con cái!’ Lời khen này đã mở mắt tôi. Lời khen cho tôi thấy sự anh hùng đời thường của vợ, vốn trước đó tôi xem là chuyện thường tình.”
Lòng biết ơn còn được biểu lộ cả trong chi tiết nữa. Người đưa thư, thợ hớt tóc, thợ may, người phục vụ khách sạn… đều giúp đỡ cách nào đó cho chúng ta cách này hay cách khác. Khi cảm ơn họ, chúng ta biến những quan hệ máy móc thành nhân bản hơn và biến những công việc đều đặn thành dễ chịu hơn.
Một bệnh nhân của tôi, là nhân viên bán vé xe buýt ở luân đôn, kể với tôi:
“Đôi khi tôi chán ngấy công việc. Người ta cự nự, quấy rầy tôi, không đủ tiền mua vé nữa. Nhưng một bà già đi chuyến sáng và tối luôn cảm ơn tôi đàng hoàng khi tôi trao vé cho bà. Tôi tưởng tượng là bà nói nhân danh mọi người khách, và điều này làm tôi phấn chấn.”
Một số người kiêng diễn tả sự biết ơn, sợ rằng sẽ quấy rầy kẻ khác. Một bệnh nhân của tôi, vài tuần sau khi rời bệnh viện, đã trở lại để cám ơn cô y tá. Ông nói:
- Tôi không đến sớm hơn được, vì tôi nghĩ rằng chị không chịu đựng nỗi số người đến cám ơn!
Cô y tá đáp:
- Trái lại chứ! Tôi mừng vì ông đến thăm. Rất ít người hiểu rằng chúng tôi cần lời khuyến khích động viên biết mấy, để làm tốt công việc của mình.
Chúng ta đừng sợ là mình biểu lộ sự biết ơn quá nhiều. Chúng ta đừng quên rằng, nụ cười, lời cảm ơn, lời nói biết ơn của chúng ta sẽ đem lại bao lợi ích cho nhiều người trong cuộc sống của họ.
Thánh Kinh suy gẫm:
“Hãy để sự bình an của Chúa Cứu Thế ngự trị trong lòng anh chị em. Đức Chúa Trời đã kêu gọi anh chị em hợp nhất trong một thân thể; lại phải biết ơn. Hãy để lời Chúa Cứu Thế sống phong phú trong lòng anh chị em với tất cả sự khôn ngoan. Hãy dạy dỗ, khuyên răn lẫn nhau, hết lòng hát thánh thi, thánh ca, linh khúc với lời cảm tạ để ca ngợi Đức Chúa Trời. Bất cứ điều gì anh chị em làm, dù trong lời nói hay hành động, hãy nhân danh Chúa Giê-su mà làm mọi điều, nhờ Ngài mà tạ ơn Đức Chúa Trời là Cha.” (Cô-lô-se 3:15-17)
Chúa yêu thương Bạn! A-men!
(ST)

CHIẾN ĐẤU VỚI LÒNG THAM CỦA BẢN THÂN -


Có một người đàn ông có việc cần dùng đến tiền tiết kiệm nên đã đến ngân hàng để rút tiền. Tại một quầy giao dịch, anh được nhân viên hướng dẫn điền thông tin đầy đủ vào 1 tờ khai, sau đó nhanh chóng được nhận tiền.
Khi đếm lại số tiền, người đàn ông hơi sững lại. Anh ta chỉ rút có 120.000 rupee (đơn vị tiền tệ của Ấn Độ) và trên giấy tờ cũng đã ghi nhận con số này, nhưng có lẽ giao dịch viên đã nhầm nên đã đưa cho anh ta tới 140.000 rupee.
Thế nhưng, khi người đàn ông liếc nhìn giao dịch viên thì thấy người này không có biểu hiện gì là đã nhận ra sai sót, còn lịch sự chào anh. Thấy vậy, người đàn ông đã lẳng lặng cho tiền vào túi, rời đi trong im lặng.
Vừa đi, anh ta vừa nghĩ, cái ngân hàng này lớn như vậy, mất có 20.000 rupee thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hoạt động của họ. Mà có phải do anh cố tình đâu? Đây là sai sót của họ mà, họ chẳng có lý do gì để kiện tụng hay làm khó anh cả. Từ trước đến nay, anh cũng thi thoảng trả nhầm tiền cho người khác, nhưng có ai đến tìm anh để trả lại đâu? Vì sao anh phải trả lại tiền cho ngân hàng? Cứ như thế, người đàn ông đã nghĩ ra đủ các lý do cho việc "ỉm" số tiền trả thừa của ngân hàng.
Song càng đi, càng về gần đến nhà, người đàn ông lại nhớ đến nụ cười lịch sự của giao dịch viên. Anh ta rất tử tế, hòa nhã và còn cảm ơn lúc anh rời đi nữa mà chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy ra. Không biết anh ta có phải đền số tiền này cho ngân hàng không nhỉ? Người đàn ông bắt đầu cảm thấy hơi có lỗi. Hai mươi ngàn rupee không phải số tiền quá lớn, nhưng cũng chẳng phải số tiền nhỏ. Nó có thể là thu nhập một tháng của bất kỳ người dân nào. Chẳng phải anh đang lợi dụng sai lầm của người khác ư?
Vậy là người đàn ông bắt đầu bồn chồn, mồ hôi túa ra khi đấu tranh tư tưởng có nên giữ số tiền đó hay không. Anh cảm thấy hơi khó thở. Rồi cuối cùng, anh nhìn đồng hồ, chỉ còn 1 tiếng nữa là ngân hàng đóng cửa và quyết định đem 20.000 rupee quay lại đó. Chỉ đến lúc này, sự căng thẳng trong anh mới bắt đầu giảm đi.
Khi nhận xong số tiền thừa từ người đàn ông, anh chàng giao dịch viên mới bắt đầu thở phào và cảm ơn anh rối rít. Anh ta lấy 1000 rupee từ trong túi của mình để cảm ơn người đàn ông và nói: "Cảm ơn anh rất nhiều. Hôm nay anh đã giúp tôi 1 việc lớn đấy. Tôi đang lo sẽ phải bù tiền lương của mình vào chỗ tiền bị nhầm lẫn. Thật hiếm có người nào trung thực như anh. Anh hãy nhận số tiền ít ỏi này của tôi thay cho lời cảm ơn và mua bánh kẹo cho các con của anh nhé".
Người đàn ông nghe những lời nói này, vừa xúc động lại có chút hổ thẹn. Chẳng phải ban đầu, anh đã định ỉm đi hay sao? May mắn là cuối cùng, lương tâm của anh đã chiến thắng.
"Thực ra tôi mới là người phải cảm ơn anh đấy. Lẽ ra tôi mới là người phải tặng anh số tiền này. Vì thế, tôi xin phép không nhận món quà của anh", người đàn ông từ tốn đáp.
Giao dịch viên lấy làm lạ, mới hỏi lại vị khách tại sao lại nói thế.
"Hai mươi ngàn rupee anh trao nhầm đã cho tôi cơ hội được tự đánh giá bản thân mình. Nếu không có sự nhầm lẫn của anh, tôi sẽ không biết việc chiến đấu với lòng tham của bản thân lại khó khăn đến thế.
Tôi đã mất hàng giờ để suy nghĩ, để đấu tranh tư tưởng, và may mắn là, cuối cùng tôi đã làm đúng. Tôi đã vượt qua được sự tham lam, ích kỷ để chiến thắng và giữ được sự trung thực. Đây đúng là 1 cơ hội hiếm có. Vì thế, người tôi muốn cảm ơn là anh", người đàn ông thú nhận.
Lời người đăng: Sứ đồ Phao-lô dạy trong Kinh Thánh cho tín hữu thành Cô-lô-se rằng: “Vậy hãy làm chết các chi thể của anh em ở nơi hạ giới, tức là tà dâm, ô uế, tình dục, ham muốn xấu xa, tham lam, tham lam chẳng khác gì thờ hình tượng.” (Thư tín Cô-lô-se 3:5) Hãy cầu nguyện cho nhau để mỗi đời sống chúng ta tránh khỏi tội tham lam. Chắc chắn trong cuộc đời mỗi chúng ta đều đã từng đối diện với vấn đề tương tự. Chúng ta đã hành xử như thế nào? Đắc thắng và quyết định trả lại ngay cái không thuộc về chúng ta mà người khác đã nhầm; Hay chúng ta đã rơi vào tình cảnh tương tự như người đàn ông đấu tranh với chính mình trong câu chuyện này. Nguyện danh Chúa được sáng qua mỗi đời sống chúng ta. Amen