Lời Kinh Thánh
Saturday, December 24, 2011
Những Hỏi Han Kỳ Thú Của Một Bác Sĩ
Trong ngôi làng nhỏ của quận Berwick, dân chúng rất nao động do sự truyền giảng ở trong một ngôi trường nhỏ của ngôi làng. Đêm đêm, ngôi trường thật đông đảo tới ngoài chỗ chứa, chật cứng với đàn ông cũng như đàn bà, đa số là nông dân, hăng hái tham gia buổi nhóm, vui mừng lắng nghe câu chuyện về ơn cứu chuộc của Thiên Chúa. Trong số những người đến tham dự có hai gia đình, chiếm chỗ ngồi đằng trước diễn đàn vào mỗi tối. Suốt trong những buổi nhóm đầu, họ thể hiện một ước muốn sâu xa để biết thêm về sự thật và để tìm Cứu Chúa.
Những Căng Thẳng Giữa Khoa Học Và Tôn Giáo (2
Sự Khai Sanh Của Khoa Học
Từ ngàn xưa con người đã có ý lưu lại những sáng kiến của mình. Người cổ Ai Cập, người Trung Hoa, người Ấn Độ, người vùng Amazon của Nam Mỹ dùng cách truyền khẩu để dạy lại các kiến thức và các phát minh cho các đệ tử. Cho đến khoảng 9000 năm trước đây, khi chữ viết bắt đầu được phát minh, người ta mới bắt đầu ghi lại những khám phá của mình trên đá. Những cách thức đó kéo dài hàng ngàn năm, có sự hữu hạn của nó, không có một hệ thống truyền đạt rộng rãi cho hậu thế. Mãi cho đến thế kỷ thế kỷ thứ 13th, Roger Bacon (1214-1294) là một triết gia người Anh, cùng William Ockham cũng là những tu sĩ của dòng Franciscan như Thomas Aquinas, giới thiệu cách dùng phương pháp suy diễn và chứng minh các biện luận của mình. Những tư tưởng đó trở thành nền tảng cho phương pháp khoa học. Nhưng mãi cho đến thế kỷ thứ 16th, một triết gia người Anh khác cũng là một người tin kính Chúa tên là Francis Bacon đưa ra phương pháp thực nghiệm. Ông đòi hỏi thủ tục thực nghiệm có phương pháp, điều tra quan sát kỷ lưởng tất cả mọi sự việc có liên quan đến vấn đề thực nghiệm, rồi tổng họp các giả thuyết với thực nghiệm và minh chứng. Phương pháp của ông đánh dấu một khuôn khổ mới trong tu từ và lý thuyết của phương pháp khoa học và vẫn còn áp dụng cho đến ngay nay.Những Căng Thẳng Giữa Khoa Học và Tôn Giáo (phần 1)
Thơ Của Một Bà Mẹ 80 Gởi Cho Các Con
Các con thân yêu!
Vài năm trước đây, mẹ thấy cái áo thun có ghi dòng chữ” sống lâu đủ để làm gánh nặng cho con cái”. Lúc đó mẹ thấy câu này rất buồn cười. Ngày nay, mẹ không thấy câu này đáng buồn cười nữa bởi vì mẹ sợ rằng mẹ đang làm gánh nặng. Không một ai trong chúng ta muốn là gánh nặng cho gia đình, nhưng càng già chúng ta càng nhận ra rằng tuổi già không chỉ đến với người lớn tuổi nhưng cũngđến với cả gia đình. Cả hai đều phải chấp nhận tuổi già và làm những thay đổi cần thiết .
Đôi lúc mẹ thắc mắc không biết con cái của Methuselah cảm nghĩ như thế nào về cha của họ sống đến 969 tuổi. Hãy tưởng tượng khi hơn 900 tuổi, ông có còn minh mẫn không? Hay là ông đã bị mù, điếc, và có thể yếu không đi được nữa. Con cái của ông, có lo lắng mệt mỏi không biết ông có ăn uống đầy đủ chất bổ không? Có vậnđộng đủ không, và mặc quần áo ấm đủ không? Ông chấp nhận tuổi già của mình như thế nào? Những câu hỏi này đến với tậm trí của mẹ bởi vì là cha mẹ , mẹ không muốn nhờ cậy vào con cái để làm những điều mà mẹ có thể tự làm lấy vài năm trước đây.Uống Nước Cốt Chanh Ði..
Một ông bạn già cho biết mỗi tuần vắt một trái chanh vào nước nóng, uống sau bữa ăn (lúc ăn no) thời tim mạch tốt: không bị cao mỡ hay cholesterol. Mỗi khi đi ăn tiệc, ông cũng làm như vậy... Bảo đảm tốt. Thử coi, không có hại đâu...
Bạn Ðọc Thân Mến, Hãy Nghe Tôi, Uống Nước Cốt Chanh Ði...
( LTS: Người post bài này đã từng là nạn nhân của những "Toa thuốc trên mạng" do vậy, đã hứa với chính mình là nếu bạn nào gửi những toa thuốc không mấy có "cơ sở khoa học", cũng cho post (để có thể phúc chủ may thầy), còn bản thân sẽ không bao giờ dùng. Nhưng, đối với nước cốt trái chanh. Tôi đã dùng thử ba ( 03) tháng nay... Rất tốt. Trước mắt, nhiều người thân có những bệnh về GAN, về ÐƯỜNG RUỘT, về TUYẾN TIỀN LIỆT... Ðã nhìn thấy giảm hoặc biến mất, không thể ngờ... Bạn cứ vào Google đánh chữ "Lemon Juice" sẽ thấy những trả lời rất khích lệ... Cách tôi uống như sau:
Friday, December 23, 2011
Sự Ngắn Ngủi Của Đời Người
Ðời người không đáng là bao, và tất cả những gì có cùng có hạn đều chẳng đáng là bao. Sẽ đến lúc mà một người xem ra rất lớn lao đối với ta sẽ không còn nữa, lúc mà người ấy sẽ như một em bé chưa được sinh ra, lúc mà người ấy không còn nữa.
Người ta có sống trên đời này lâu dài bao nhiêu, cho đi một nghìn năm, thì rồi cũng đến ngày hết hạn. Chỉ có thời gian tôi sống mới làm cho tôi khác với những gì chưa xuất hiện bao giờ, nhưng cái khác biết này cũng quá nhỏ nhoi, vì cuối cùng tôi cũng sẽ hòa tan vào cái gì không có, và rồi sẽ đến ngày chẳng những hình như tôi đã có, và tôi có sống được bao lâu đi nữa thì cũng chẳng đáng kể là bao, vì tôi sẽ không còn nữa
Người ta có sống trên đời này lâu dài bao nhiêu, cho đi một nghìn năm, thì rồi cũng đến ngày hết hạn. Chỉ có thời gian tôi sống mới làm cho tôi khác với những gì chưa xuất hiện bao giờ, nhưng cái khác biết này cũng quá nhỏ nhoi, vì cuối cùng tôi cũng sẽ hòa tan vào cái gì không có, và rồi sẽ đến ngày chẳng những hình như tôi đã có, và tôi có sống được bao lâu đi nữa thì cũng chẳng đáng kể là bao, vì tôi sẽ không còn nữa
Chúa Jesus Hạ Sinh - Sự Đến Của Đấng Cứu Chuộc
Thiên-sứ bèn nói rằng: Hỡi Ma-ri, đừng sợ, vì ngươi đã được ơn trước mặt Đức Chúa Trời. Nầy, ngươi sẽ chịu thai và sanh một con trai mà đặt tên là Jêsus. Con trai ấy sẽ nên tôn trọng, được xưng là Con của Đấng Rất Cao; và Chúa, là Đức Chúa Trời, sẽ ban cho Ngài ngôi Đa-vít là tổ phụ Ngài.Ngài sẽ trị vì đời đời nhà Gia-cốp, nước Ngài vô cùng. Luca 1: 30-33
Thursday, December 22, 2011
Đừng Bỏ Lở Lễ Giáng Sinh
"Khi Đức Chúa Jêsus đã sanh tại thành Bết-lê-hem, xứ Giu-đê, đang đời vua Hê-rốt, có mấy thầy bác sĩ ở đ
ngôi sao Ngài bên đông phương, nên đến đặng thờ lạy Ngài. Nghe tin ấy, vua Hê-rốt cùng cả thành Giê-ru-
sa-lem đều bối rối. Vua bèn nhóm các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo trong dân lại mà tra hỏi rằng
Đấng Christ phải sanh tạiđâu.Tâu rằng: Tại Bết-lê-hem, xứ Giu-đê; vì có lời của đấng tiên tri chép như vầy:
Hỡi Bết-lê-hem, đất Giu-đa! Thật ngươi chẳng phải kém gì các thành lớn của xứ Giu-đa đâu, Vì từ ngươi sẽ
ra một tướng, là Đấng chăn dân Y-sơ-ra-ên, tức dân ta. Vua Hê-rốt bèn với mấy thầy bác sĩ cách kín nhiệm,
mà hỏi kỹ càng về ngôi sao đã hiện ra khi nào. Rồi vua sai mấy thầy đó đến thành Bết-lê-hem, và dặn rằng:
các ngươi hãy đi, hỏi thăm cho chắc về tích con trẻ đó; khi tìm được rồi, hãy cho ta biết, đặng ta cũng đến
mà thờ lạy Ngài" Mathiơ 2: 1-8
Món Quà Lớn Nhất
Đây là sứ điệp của lễ Giáng Sinh, chính món quà của Đấng Christ cho thế gian khiến tục lệ trao đổi quà của chúng ta vào dịp lễ Giáng Sinh có ý nghĩa. Đó là trong sự ban cho như Chúa đã ban cho mà chúng ta khám ra tinh thần thật của lễ Giáng Sinh.
Wednesday, December 21, 2011
TOA THUỐC HAY – CẢ TINH THẦN LẪN THỂ XÁC
Một toa thuốc rất hay cả về tinh thần lẫn thể xác
I. Sức khỏe:
Tổ chức Y Tế Thế Giới (WHO) định nghĩa: “Sức khỏe là một tình trạng thoải mái hoàn toàn về thể chất và hoàn cảnh, chứ không phải là một tình trạng không có bệnh tật hay tàn tật”..
THƠ VUI: CHỒNG @VỢ
|
Monday, December 19, 2011
VỀ ĐÂU
Lưu gì thế hệ mai sau
Non vàng biển bạc cũng đau thế tình
Được thua thua được phù sinh
Công hầu khanh tướng hư vinh trần đời
Về đâu kiếp sống bèo trôi
Lao tâm khổ xác để rồi được chi?
Non vàng biển bạc cũng đau thế tình
Được thua thua được phù sinh
Công hầu khanh tướng hư vinh trần đời
Về đâu kiếp sống bèo trôi
Lao tâm khổ xác để rồi được chi?
Sunday, December 18, 2011
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui,
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.
Sự sống được hình thành như thế nào?
GIÁO SƯ: Có người nói một chuyên gia là người biết nhiều hơn và nhiều hơn, về ít hơn và ít hơn. Chuyên gia phát triển một sự hiểu biết sâu sắc về một lĩnh vực hẹp.
NGƯỜI PHỎNG VẤN: Chuyên gia cao cấp nhất sẽ là “một người biết mọi điều về không điều gì cả.”
Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ
Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ
Ngày đầu tiên của năm học, vị giáo sư môn hóa lớp của lớp tôi tự giới thiệu mình với sinh viên trong lớp. Rồi dành thì giờ cho chúng tôi làm quen với nhau. Đương lúc tôi đứng dậy nhìn xung quanh thì nhận thấy một bàn tay dịu dàng đặt lên vai mình. Tôi xoay người lại và nhận ra đó là bà cụ có vóc dáng nhỏ bé, làn da nhăn nheo, tươi cười nhìn tôi với nụ cười làm sáng cả gương mặt bà.
Bà nói:
- Xin chào, anh bạn tuấn tú. Tôi tên là Rose. Tôi 87 tuổi. Tôi có thể ôm anh bạn được chứ?
Tôi cười và vui vẻ trả lời:
- Dĩ nhiên là được, thưa bà! – và bà đã ôm tôi thật chặt.
- Tại sao bà lại vào đại học ở độ tuổi hồn nhiên và trẻ trung như thế này? – Tôi hỏi đùa.
Bà mỉm cười:
- Tôi đến đây để tìm một người đàn ông nổi tiếng, có tâm hồn để yêu và sẽ bên nhau, có một vài đứa con, và sau đó về hưu rồi đi du lịch vòng quanh thế giới.
- Bà nói nghiêm túc chứ? – tôi hỏi. Tôi tò mò muốn biết điều gì đã thúc đẩy bà muốn thử thách như thế ở độ tuổi như bà.
- Tôi luôn mơ ước được vào một trường đại học và bây giờ tôi đang thực hiện giấc mơ đó! – bà nói với tôi.
Sau khi giờ học kết thúc chúng tôi đi đến tòa nhà hội sinh viên cùng uống với nhau một ly sữa sô cô la. Chúng tôi trở thành bạn của nhau ngay. Hằng ngày trong suốt 3 tháng tiếp theo chúng tôi luôn cùng nhau rời khỏi lớp và trao đổi với nhau không dứt. Tôi luôn bị cuốn hút bởi “cỗ máy thời gian” này khi nghe bà chia sẻ sự từng trải và kinh nghiệm cuộc đời của bà với tôi.
Qua năm học, Rose trở thành một nhân vật biểu tượng trong trường đại học và dễ dàng kết bạn với tất cả mọi người. Bà thích ăn mặc lịch sự, có tính cách và hạnh phúc với sự chú ý mà các sinh viên khác tập trung vào mình. Bà luôn sống trong niềm say sưa đó.
Vào cuối khóa học chúng tôi mời Rose đến nói chuyện trong một buổi tiệc chiêu đãi và tôi sẽ không bao giờ quên được những gì bà đã truyền cho chúng tôi. Bà được giới thiệu và bước lên bục giảng đường. Khi bắt đầu phát biểu, bà đánh rơi mảnh giấy ghi chú xuống sàn. Hơi ngại ngùng và thoáng bối rối bà nghiêng người xuống micro và nói:
- Xin lỗi quý vị, tôi hơi hồi hộp. Tôi đã bỏ bia và chuyển sang rượu Lent và thứ rượu này đang giết chết tôi mất! Tôi không bao giờ sắp xếp những gì mình sẽ nói, hãy để cho tôi nói với các bạn một cách giản dị những gì tôi thực sự hiểu.
Khi chúng tôi cười, bà lấy giọng và bắt đầu:
- Chúng ta ngừng vui chơi bởi vì chúng ta đã già, nhưng thật ra chúng ta già bởi vì chúng ta không vui chơi nữa. Chỉ có năm bí quyết để giữ mình trẻ mãi, hạnh phúc và đạt được thành công.
Thứ nhất, các bạn hãy vui cười lên và tìm kiếm sự hài hước trong cuộc sống hằng ngày.
Thứ hai, các bạn hãy xem mỗi ngày là một ngày mới với những điều mới mẻ. Ai sống bằng quá khứ, định kiến của ngày hôm qua sẽ không có cơ hội tin và hiểu con người. Các bạn hãy trải lòng với những người có thể chia sẻ được. Hãy kiên trì, tin vào tâm hồn con người và đừng nhìn vào một lỗi lầm nào đó để phá bỏ tất cả những gì tốt đẹp sẽ đến trong tương lai. Các bạn đừng ngại mạo hiểm để thay đổi cuộc sống.
Thứ ba, các bạn phải có một mơ ước, một khát vọng. Khi các bạn đánh mất những mơ ước đó, các bạn sẽ chết. Đã có quá nhiều người trong chúng ta chết theo kiểu ấy và họ thậm chí cũng không biết đến điều đó!
Thứ tư, có sự khác biệt lớn giữa việc trở nên già hơn và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trên giường suốt một năm trời mà không làm được điều gì hữu ích, bạn sẽ thành 20 tuổi. Nếu tôi 87 tuổi và cứ nằm trên giường suốt một năm và không làm bất cứ điều gì, tôi vẫn sẽ trở thành một bà cụ 88 tuổi. Bất cứ người nào cũng phải lớn lên và già đi. Nhưng điều đó không làm mất đi tài năng và khả năng của các bạn. Vấn đề là trưởng thành bằng cách luôn luôn tìm được cơ hội để thay đổi.
Thứ năm, đừng bao giờ nuối tiếc. Người trưởng thành thường không nuối tiếc về những gì mình đã làm mà sẽ nuối tiếc về những gì mình đã không làm. Chỉ những người sợ chết mới hay nuối tiếc.
Bà kết thúc bài thuyết trình của mình bằng cách mạnh dạn hát bài “Cánh hoa hồng”. Bà đã cùng chúng tôi hát bài hát đó và lời bài hát ấy hiện giờ trở nên quen thuộc với cuộc sống hằng ngày của chúng tôi.
Vào cuối năm, Rose đã hoàn tất văn bằng đại học mà bà bắt đầu nhiều năm trước đây. Một tuần sau tốt nghiệp Rose đã ra đi một cách thật thanh thản trong giấc ngủ. Hơn hai ngàn sinh viên của trường đã đến dự đám tang của bà bằng tất cả lòng kính trọng, mến thương đối với người phụ nữ tuyệt vời đã dùng cuộc đời mình làm tấm gương minh chứng rằng: “Không bao giờ quá trễ để thực hiện tất cả những gì mà bạn có thể làm được trong đời.”
- Xin chào, anh bạn tuấn tú. Tôi tên là Rose. Tôi 87 tuổi. Tôi có thể ôm anh bạn được chứ?
Tôi cười và vui vẻ trả lời:
- Dĩ nhiên là được, thưa bà! – và bà đã ôm tôi thật chặt.
- Tại sao bà lại vào đại học ở độ tuổi hồn nhiên và trẻ trung như thế này? – Tôi hỏi đùa.
Bà mỉm cười:
- Tôi đến đây để tìm một người đàn ông nổi tiếng, có tâm hồn để yêu và sẽ bên nhau, có một vài đứa con, và sau đó về hưu rồi đi du lịch vòng quanh thế giới.
- Bà nói nghiêm túc chứ? – tôi hỏi. Tôi tò mò muốn biết điều gì đã thúc đẩy bà muốn thử thách như thế ở độ tuổi như bà.
- Tôi luôn mơ ước được vào một trường đại học và bây giờ tôi đang thực hiện giấc mơ đó! – bà nói với tôi.
Sau khi giờ học kết thúc chúng tôi đi đến tòa nhà hội sinh viên cùng uống với nhau một ly sữa sô cô la. Chúng tôi trở thành bạn của nhau ngay. Hằng ngày trong suốt 3 tháng tiếp theo chúng tôi luôn cùng nhau rời khỏi lớp và trao đổi với nhau không dứt. Tôi luôn bị cuốn hút bởi “cỗ máy thời gian” này khi nghe bà chia sẻ sự từng trải và kinh nghiệm cuộc đời của bà với tôi.
Qua năm học, Rose trở thành một nhân vật biểu tượng trong trường đại học và dễ dàng kết bạn với tất cả mọi người. Bà thích ăn mặc lịch sự, có tính cách và hạnh phúc với sự chú ý mà các sinh viên khác tập trung vào mình. Bà luôn sống trong niềm say sưa đó.
Vào cuối khóa học chúng tôi mời Rose đến nói chuyện trong một buổi tiệc chiêu đãi và tôi sẽ không bao giờ quên được những gì bà đã truyền cho chúng tôi. Bà được giới thiệu và bước lên bục giảng đường. Khi bắt đầu phát biểu, bà đánh rơi mảnh giấy ghi chú xuống sàn. Hơi ngại ngùng và thoáng bối rối bà nghiêng người xuống micro và nói:
- Xin lỗi quý vị, tôi hơi hồi hộp. Tôi đã bỏ bia và chuyển sang rượu Lent và thứ rượu này đang giết chết tôi mất! Tôi không bao giờ sắp xếp những gì mình sẽ nói, hãy để cho tôi nói với các bạn một cách giản dị những gì tôi thực sự hiểu.
Khi chúng tôi cười, bà lấy giọng và bắt đầu:
- Chúng ta ngừng vui chơi bởi vì chúng ta đã già, nhưng thật ra chúng ta già bởi vì chúng ta không vui chơi nữa. Chỉ có năm bí quyết để giữ mình trẻ mãi, hạnh phúc và đạt được thành công.
Thứ nhất, các bạn hãy vui cười lên và tìm kiếm sự hài hước trong cuộc sống hằng ngày.
Thứ hai, các bạn hãy xem mỗi ngày là một ngày mới với những điều mới mẻ. Ai sống bằng quá khứ, định kiến của ngày hôm qua sẽ không có cơ hội tin và hiểu con người. Các bạn hãy trải lòng với những người có thể chia sẻ được. Hãy kiên trì, tin vào tâm hồn con người và đừng nhìn vào một lỗi lầm nào đó để phá bỏ tất cả những gì tốt đẹp sẽ đến trong tương lai. Các bạn đừng ngại mạo hiểm để thay đổi cuộc sống.
Thứ ba, các bạn phải có một mơ ước, một khát vọng. Khi các bạn đánh mất những mơ ước đó, các bạn sẽ chết. Đã có quá nhiều người trong chúng ta chết theo kiểu ấy và họ thậm chí cũng không biết đến điều đó!
Thứ tư, có sự khác biệt lớn giữa việc trở nên già hơn và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trên giường suốt một năm trời mà không làm được điều gì hữu ích, bạn sẽ thành 20 tuổi. Nếu tôi 87 tuổi và cứ nằm trên giường suốt một năm và không làm bất cứ điều gì, tôi vẫn sẽ trở thành một bà cụ 88 tuổi. Bất cứ người nào cũng phải lớn lên và già đi. Nhưng điều đó không làm mất đi tài năng và khả năng của các bạn. Vấn đề là trưởng thành bằng cách luôn luôn tìm được cơ hội để thay đổi.
Thứ năm, đừng bao giờ nuối tiếc. Người trưởng thành thường không nuối tiếc về những gì mình đã làm mà sẽ nuối tiếc về những gì mình đã không làm. Chỉ những người sợ chết mới hay nuối tiếc.
Bà kết thúc bài thuyết trình của mình bằng cách mạnh dạn hát bài “Cánh hoa hồng”. Bà đã cùng chúng tôi hát bài hát đó và lời bài hát ấy hiện giờ trở nên quen thuộc với cuộc sống hằng ngày của chúng tôi.
Vào cuối năm, Rose đã hoàn tất văn bằng đại học mà bà bắt đầu nhiều năm trước đây. Một tuần sau tốt nghiệp Rose đã ra đi một cách thật thanh thản trong giấc ngủ. Hơn hai ngàn sinh viên của trường đã đến dự đám tang của bà bằng tất cả lòng kính trọng, mến thương đối với người phụ nữ tuyệt vời đã dùng cuộc đời mình làm tấm gương minh chứng rằng: “Không bao giờ quá trễ để thực hiện tất cả những gì mà bạn có thể làm được trong đời.”
George Bernard Shaw - Giáo sư tâm lý học ĐH Kentucrky Hoa Kỳ.
Source: George Bernard Shaw
Lộng lẫy chợ giáng sinh trên khắp thế giới
Ghé qua những khu chợ Giáng sinh truyền thống lung linh sắc màu, đẹp như tranh vẽ trên khắp thế giới để đắm mình vào không gian rực rỡ, mua những đồ chơi, đồ trang trí cho lễ Noel và lắng nghe thanh âm quen thuộc của các bài hát mừng Giáng sinh. Bỉ
Các đồ trang trí Giáng sinh lộng lẫy tạo ấn tượng tại chợ Brussis. |
Tại sao Mặt trời lại to khi bình minh và hoàng hôn?
Một điều thú vị khi một vật gì đó, khi nó ở gần, bạn sẽ thấy to và nếu như ở xa sẽ thấy nhỏ đúng không? Vậy tại sao Mặt trời khi bình minh hay hoàng hôn thấy to, có nghĩa là gần Trái đất tại sao lại mát? Còn buổi trưa Mặt trời thấy nhỏ, có nghĩa là ở xa? Tại sao nóng? Thực sự Trái đất quanh quanh Mặt trời ở một khoảng cách nhất định từ 147,500,000 km đến 152,500,000 km tùy theo mùa.
Subscribe to:
Posts (Atom)