Một ngày nọ, có ba con kiến bàn bạc với nhau. Một con nói “Tôi nghe nói
có một loài gọi là người, sống trên đất, có thân thể to lớn và mạnh mẽ. Chỉ có
một cử động, họ có thể chà nát 10 triệu con kiến chúng ta. Chúng ta hãy đi tìm
xem loài người thật sự như thế nào?
Chẳng mấy chốc, chúng bò lên một người đang ngủ. Con thứ nhất trèo lên
bụng và đi vòng quanh. Con thứ hai thăm dò mái tóc. Con thứ ba trèo lên chân.
Khi ba con kiến trở lại, chúng bàn bạc với nhau. Con trèo lên bụng nói: “Con
người giống như cái bánh hấp lớn”. Con đã thăm dò mái tóc nói: “Sai rồi! Con
người giống như khu rừng”. Con thứ ba bò lên chân không đồng ý: “Hai bạn đều
sai! Con người giống như cá ướp muối nặng mùi!” Sự hiểu biết của chúng ta về
Đức Chúa Trời thường giống như sự hiểu biết của kiến đối với con người. Con
người xem chính mình khôn ngoan nhất trong các tạo vật. Nhưng so sánh với Đức
Chúa Trời là Đấng dựng nên muôn loài, con người thật quá tầm thường!. Con người
coi chính mình là loài có đầu óc khoa học, nhưng Đức Chúa Trời xem con người
chỉ có bộ não của kiến!