Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Saturday, March 19, 2022

Phê Bình

Một nghệ sĩ kia có tài châm biếm, ông ta nhanh chóng nhận ra khuyết điểm của người khác và đem ra làm trò cười cho mọi người. Nhưng một giấc mơ bất chợt đã làm thay đổi cách nhìn soi mói của ông.
Đêm kia, ông mơ thấy mình đang đi trên một con đường hoang vắng, trên vai ông là một hành trang cồng kềnh và nặng trĩu, nó như muốn đè bẹp cả thân thể ông, ông xoay xở bên này bên nọ, nhưng không thấy nhẹ nhõm chút nào. Sau một lúc cố gắng, ông cảm thấy mệt nhoài và bắt đầu càu nhàu:
- Hành trang này là những thứ gì mà tôi phải vác nó cực khổ thế này?
Nói dứt câu, ông nghe từ xa vọng lại:
- Đó là những khuyết điểm của người khác mà con thường hay nhanh nhẹn bới móc ra. Tại sao con lại than phiền? Không phải con là người đã khám phá ra chúng sao? Vì thế chúng phải thuộc quyền sở hữu của con chứ?
Một người kiêu căng khinh dễ kẻ khác khó mà dung dưỡng những ý tưởng tốt đẹp được. Người đó chỉ nhận ra những sai lệch, lầm lỗi của kẻ khác. Như cây cằn cỗi, người đó không thể sinh hoa trái ngon ngọt được. Trái lại, với tâm địa khinh miệt kẻ khác người đó chỉ biết kiếm cách chê bai. Lối cư xử như thế rất phiền lòng người khác. Hơn nữa, người ấy lại làm hại chính mình, vì “gậy ông lại đập lưng ông.” Bởi không thấy những gì tốt đẹp nơi tha nhân, đời họ chỉ quanh quẩn với những khó nhọc và bực bội mà thôi. Một văn sĩ đã viết, “Lỗi lầm nặng nhất của con người là bận tâm đến lỗi lầm của kẻ khác!”
Nếu người nghệ sĩ trên đây có cặp mắt yêu thương, luôn nhìn thấy những điều tốt đẹp nơi người khác để khuyến khích, khen ngợi thì chắc hẳn ông cũng được vui lây cái niềm vui hớn hở của kẻ khác.
Trong cuộc sống đời thường, khi ta lầm lỗi điều gì, ta thường tìm đủ mọi cách để bào chữa; nhưng nếu có ai đó sơ suất điều chi thì ta lại mau mắn lên án không thương tiếc. Chính lòng kiêu căng tự mãn, muốn hơn người đã làm mù quáng con mắt chúng ta. Cần phải can đảm thú nhận điều này là chúng ta hay đoán liều cho anh em nhưng lại rất dễ dãi với chính mình.
Tục ngữ Việt Nam có câu, “Yêu nhau mọi sự chẳng nề, Một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng!”
Lời Chúa dạy, “Xin hãy loại bỏ khỏi anh chị em những cay đắng, giận dữ, thịnh nộ, la lối, vu khống, cùng tất cả những tật xấu. Nhưng hãy đối xử với nhau cách nhân từ, thương xót nhau, và tha thứ nhau, như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh chị em trong Đấng Cứu Thế vậy…. Trước hết, giữa vòng anh chị em, hãy yêu thương nhau nhiệt thành, vì tình thương bao phủ vô số tội lỗi. Hãy tiếp đãi nhau không một lời than phiền.” (Ê-phê-s06 4:31-32; 1 Phi-e-rơ 4:8-9). 

 

Vàng Lóng Lánh


 

SỰ THẬT VÀ DỐI TRÁ


Chuyện kể rằng vào một ngày Hè, Sự Thật và Dối Trá tình cờ gặp nhau.
Dối Trá nói: “Hôm nay trời đẹp quá!”.
Sự Thật ngước nhìn lên và đúng như lời Dối Trá đã nói. Trời rất trong xanh, tràn ngập nắng vàng, từng cụm mây trắng lững lờ trôi thật đẹp. Rồi cả hai lại đến bên một cái giếng.
Dối Trá nói: “Giếng trong mát quá. Chúng mình hãy tắm đi!”.
Sự Thật mới đầu còn nghi ngại, nhưng khi nhìn xuống giếng, thấy nước trong mát thật, bèn trút bỏ bộ quần áo đẹp và nhảy xuống giếng tắm cùng Dối Trá.
Chỉ chờ có thế, Dối Trá leo nhanh lên khỏi miệng giếng, khoát vào người bộ y phục đẹp đẽ của Sự Thật rồi bỏ chạy thật nhanh.
Sự Thật hốt hoảng leo lên miệng giếng, bối rối đuổi theo để giành lại bộ quần áo. Nhưng nàng đuổi tới đâu cũng có đám đông hai bên đường túa ra chỉ trỏ, cười nhạo vì nàng hoàn toàn lõa thể. Sự Thật trần trụi thấy xấu hổ quá nên không đuổi theo Dối Trá nữa, mà chỉ bưng mặt trèo lại xuống đáy giếng, lặn trốn mất tăm.
Kể từ đó, loài người không còn ai nhìn thấy được Sự Thật nữa.
Họ chỉ thấy Dối Trá ung dung hiện diện ở mọi nơi, mọi lúc. Họ luôn tán dương nó, vuốt ve nó, say mê nó, học đòi theo nó, chỉ vì vẻ ngoài hào nhoáng và đẹp đẽ mà nó đã ăn cắp từ Sự Thật.
Sự Thật dẫu có tốt thì vẫn luôn là trần trụi. Dối Trá dẫu xấu xa nhưng lại vô cùng quyến rũ. Chừng nào loài người còn say mê trước những ngọt ngào và kiều diễm, thì chừng nấy Sự Thật còn lặn rất sâu.
St từ internet.

 

ĐIỀU QUÝ NHẤT

Một ngày nọ, có một người giàu có kia gần chết. Ông rất buồn khổ bởi ông đã làm việc vất vả suốt cả một đời người để kiếm được tài sản ngày nay, ông ao ước làm sao mình có thể đem theo được tài sản kếch xù ấy về thiên đàng. Thế là ông bắt đầu cầu nguyện khẩn thiết, hầu mong mình có thể mang theo những thứ quý giá nhất trong tài sản của mình vào cõi chết.

Một vị thiên sứ nghe lời cầu nguyện của ông, thiên sứ xuất hiện và trả lời, "Thật tiếc, nhưng ngươi không thể mang theo tài sản của nguơi đâu."

Người giàu có van nài thiên sứ hãy trình lên Chúa đề xem thử Chúa có thể đặc cách cho ông lần này không.

Ông ta cứ liên tục cầu nguyện nài xin Chúa để được phép mang theo của cải với mình. Vị thiên sứ lại xuất hiện, cho ông biết rằng Chúa quyết định đồng ý cho ông mang theo một va-li chứa điều quý nhất của ông khi ông chết. Ôi! sung sướng quá sức, ông ta kiếm cái va-li to nhất, nhét đầy những thỏi vàng ròng vào đó, rồi đặt bên cạnh giường mình.

Sau đó không lâu, người giàu này qua đời và đến trình diện trước cửa thiên đàng để chào ông Phi-e-rơ. Nhìn cái va-li to kềnh, ông Phi-e-rơ hỏi, "Hượm đã, ngươi không thể mang theo cái vali kia vào đây!"

Nhưng người giàu có giải thích rằng ông ta được phép mang vào cái va-li này, ông bảo ông Phi-e-rơ đi kiểm tra lại xem. Cuối cùng, Phi-e-rơ kiểm tra và quay lại nói, "Ông nói phải, ông được phép mang 1 túi xách vào thiên đàng, nhưng ta phải kiểm tra xem nó chứa gì trước khi cho ngươi mang vào."

Ông Phi-e-rơ mở va-li để kiểm tra những vật thuộc thế gian mà ông giàu có kia yêu quý vô cùng, không nỡ để lại trần gian... và rồi, ông Phi-e-rơ ngạc nhiên hỏi lớn, "Ngươi là thợ làm đường à, sao lại mang theo nhiều gạch lát đường vào thiên đàng thế?"

 

CHÚA Ở ĐÂU?

Một đôi vợ chồng nọ có hai đứa con trai 8 và 10 tuổi vô cùng nghịch ngợm. Chúng luôn gặp rắc rối và bố mẹ chúng biết rằng nếu có một trò tai quái nào xảy ra trong thị trấn thì hầu như chắc chắn lũ con trai của họ có dính líu vào. 

Bà mẹ nghe nói rằng một mục sư trong thị trấn rất thành công trong việc rèn luyện trẻ con, cho nên bà ngỏ ý nếu ông ta có thể nói chuyện với các cậu bé. Mục sư đồng ý nhưng nói rằng ông muốn gặp từng đứa một. Vì vậy bà mẹ đưa đứa 8 tuổi đến chỗ mục sư vào buổi sáng.

Mục sư là một người to lớn với tiếng nói oang oang, bảo cậu bé ngồi xuống và lạnh lùng hỏi:

- Chúa ở đâu?

Miệng cậu bé há ra, nhưng cậu ta không đáp lại, ngồi đó với đôi mắt mở to. Mục sư lặp lại câu hỏi với một giọng lạnh lùng hơn:

- Chúa ở đâu!?

Một lần nữa cậu bé không hề trả lời. Và thế là mục sư cao giọng hơn nữa, chỉ ngón tay vào mặt cậu bé:

- Chúa ở đâu?

Cậu bé la toáng lên, lao ra khỏi phòng, chạy một mạch về nhà, chui vào nhà vệ sinh và đóng sầm cửa lại. Khi thằng anh lớn tìm thấy nó, cậu ta liền hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Cậu em thở hổn hển đáp:

- Lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi, anh ạ. Chúa bị mất tích và họ nghĩ chúng ta là thủ phạm!

 

Monday, March 14, 2022

VUA HỀ --


Trước lúc mất ở tuổi 88, vua hề Charlie Chaplin phát biểu 4 điều như sau
1. Không có gì vĩnh cửu trong thế giới này, kể cả những phiền muộn của chúng ta.
2. Tôi thích đi dạo dưới trời mưa, vì không ai có thể nhìn thấy nước mắt của tôi.
3. Ngày mất mát lớn nhất trong cuộc đời là ngày chúng ta không cười.
4. 6 bác sĩ giỏi nhất trên thế giới là mặt trời, sự nghỉ ngơi, luyện tập, ăn kiêng, lòng tự trọng, bạn bè.
Hãy thực hiện 4 điều đó trong tất cả các giai đoạn của cuộc đời mình và hãy tận hưởng cuộc sống khỏe mạnh...
Nếu bạn nhìn thấy mặt trăng, bạn nhìn thấy vẻ đẹp của Thượng đế...
Nếu bạn nhìn thấy mặt trời, bạn nhìn thấy sức mạnh của Thượng đế...
Nếu bạn nhìn thấy tấm gương, bạn nhìn thấy tác phẩm đẹp nhất của Thượng đế.
Hãy tin điều đó.
Tất cả chúng ta là du khách.
Thượng đế là hãng du lịch của chúng ta, người quyết định lộ trình, đặt chỗ, định hướng...
Hãy tin Thượng đế và tận hưởng cuộc sống.
Cuộc đời là một chuyến du hành.
Vì vậy hãy sống ngày hôm nay! Ngày mai có thể sẽ không đến.
Sưu tầm
do mot nguoi ban. tren FB.


 

Ông Lão

 

Một ông lão 78 tuổi bị đột quỵ và được nhanh chóng đưa vào bệnh viện. Ông ta được tiếp Oxy để cứu mạng sống trong 24 tiếng đồng hồ. Sau khoãng thời gian đó sức khỏe ông đã khá hơn, vị bác sĩ trao cho ông hóa đơn viện phí là 500 Bảng Anh, và khi ông lão nhìn thấy hóa đơn ông liền bật khóc. Vị bác sĩ nói với ông là đừng khóc vì ông có thể trả dần dần món tiền này.
Nhưng ông lão nói : "Tôi khóc đây không phải vì số tiền phải trả, tôi có thể trả hết một lần bằng tiền mặt, tôi khóc đây là bởi vì tôi chỉ xử dụng Oxy trong 24 tiếng mà phải trả 500 Bảng Anh, nhưng tôi đã hít thở miễn phí không khí của Thượng Đế suốt 78 năm nay, nếu phải trả, bác sĩ có biết tôi mắc nợ bao nhiêu không?"
Giờ nói về bạn, người đang đọc câu chuyện này, bạn đang hít thở miễn phí không khí của Thượng Đế hết sức thoải mái mà không phải trả bất cứ chi phí nào sau nhiều năm tháng.
Vui lòng chỉ mất thời gian một vài giây để gửi thông điệp này đến tất cả mối quan hệ của bạn để nhắc lại cho họ về món quà miễn phí của Thượng Đế trong cuộc sống.
Bỏ qua điều này nếu bạn sở hữu khí thở của riêng bạn.
-St-
(Dịch: Van Minh Nguyen )

Sunday, March 13, 2022

12 cách dưỡng sinh

 


Dưới đây là 12 cách dưỡng sinh của môn phái Thăng Long võ đạo, được đúc kết hàng ngàn năm, và đã được áp dụng trên nhiều nước rất có hiệu quả:
1. Thứ nhất là hàng ngày lấy lược (loại nào cũng được) hoặc dùng tay chải đầu mấy chục lần đến một trăm lần, như vậy, vừa có tác dụng xoa bóp da đầu làm cho đầu óc tỉnh táo, cũng có lợi cho thị giác và thính giác.
2. Thứ hai là lấy tay bịt chặt hai tai mấy giây, rồi đột nhiên buông tay ra, như vậy có thể làm rung động màng nhĩ tai, giảm sự lão hóa của lỗ tai; Nếu có thời gian bạn có thể thường xuyên xoa bóp tai, bất kể là xoa bóp, kéo hay búng cũng đều được, bạn sẽ cảm thấy đỡ nhức đầu, đỡ say xe v.v, những người sức khỏe không được tốt thường xuyên xoa bóp tai còn có thể đề phòng cảm cúm.
3. Thứ ba là dùng đầu ngón tay xoa lên mắt và xung quanh mắt để cải thiện sự tuần hoàn của máu, vừa sáng mắt, tỉnh táo lại có tác dụng làm đẹp da.
4. Thứ tư là thường xuyên dùng ngón tay trỏ xoa bóp hai bên sống mũi, giúp cho khứu giác càng thêm nhạy cảm, tránh được dị ứng và viêm đường hô hấp.
5. Thứ năm là nghiến răng hoặc nhai không, giúp cho răng đỡ bị thoái hóa và phòng chống các bệnh về răng hàm mặt. Cách làm này còn khiến cho cơ mặt được hoạt động, mặt đầy đặn và cơ mặt không bị xệ.
6. Thứ sáu là ngậm miệng làm động tác như xúc miệng, rồi nuốt nước bọt. Nước bọt chưa gặp không khí nên chưa bị oxy hóa, không có mùi hôi, ngược lại còn thơm ngon. Trong nước bọt có nhiều thành phần trợ tiêu hóa và dinh dưỡng, thường xuyên nuốt nước bọt có thể trợ tiêu hóa.
7. Thứ bảy là cổ và vai có cột sống và nhiều mạch máu quan trọng dẫn máu lên não, thường xuyên lắc đầu và so hai vai để hoạt động cơ bắp, lúc về già sẽ giảm được nguy cơ tai biến mạch máu.
8. Thứ tám là lấy tay hoặc khăn mặt khô lau mặt, cánh tay và những chỗ lộ ra ngoài vài lần, như vậy, cũng có lợi cho sự tuần hoàn của mao mạch dưới da và làm cho da dẻ mịn màng.
9. Thứ chín là lấy tay trái vỗ một cách tự nhiên lên vai phải và lấy tay phải đan chéo tay trái vỗ lên vai trái, cũng có thể đặt hai bàn tay đan chéo nhau rồi vỗ lên đùi.
10. Thứ mười là cúi lưng dùng tay phải chạm vào đầu ngón chân cái của chân trái, rồi đứng thẳng sau đó cúi lưng lại dùng tay trái chạm vào đầu ngón chân cái của chân phải, cứ như vậy thay đổi nhiều lần.
11. Mười một là hai tay nắm chặt rồi buông ra, làm đi làm lại nhiều lần, lúc đứng hay lúc ngồi đều có thể làm được.
12. Mười hai là lấy gót chân phải đè lên đầu ngón chân trái và lấy gót chân trái đè lên đầu ngón chân phải, cứ như vậy thay đổi nhiều lần.
(sưu tầm)

NGÀN THU ÁO TÍM - VĨNH PHÚC



Lâu lắm rồi, đi nhà thờ Mỹ, hát nhạc Mỹ, đúng ra có thể nói là nhạc Úc mới phải, vì Hội Thánh tôi nhóm, phần lớn dùng nhạc của nhà thờ Hillsong của Sydney. Nhưng gì gì đi nữa cũng không phải nhạc Việt, lời Việt.

Nhà thờ Hillsong được gọi là Mega Church, vì có hàng chục ngàn tín đồ, một hội thánh đã khởi xướng phong trào thờ phượng, tôn vinh Chúa bằng thánh ca. Những bài ca xuất phát từ Hội Thánh này rất dễ chạm vào lòng người, “What a beautiful name”, “Hosanna”, “I surrender”, “Worthy is the Lamb”, “Corner stone”, vân vân…

Tôi người Úc gốc… cây, tha hương đó đây bên Đức, rồi lại sống ở Mỹ cả chục năm, nhưng vẫn giữ quốc tịch Úc, nên tại nhà thờ chỉ toàn Mỹ, trắng và da màu, cộng thêm một số người nói tiếng Tây Ban Nha, và không hề có mạng Á châu nào, tôi trở thành đại diện cho Úc, đồng thời cũng đại diện cho Á châu. Có lần thấy Hội Thánh dùng thánh ca của Hillsong nhiều quá, tôi đã giễu là phải trả tiền bản quyền cho… tôi!

Mà nói vậy thôi, chứ anh em trong hội thánh chung thì được quyền sử dụng nhạc “chung”, Hillsong còn chưa đòi tác quyền nói gì Úc… dỏm. Tuy nhiên nhớ đến Hillsong, nhớ Úc, tôi bỗng nhớ chuyện năm 2008, đi đại hội tại Brisbane, tôi đã được. hân hạnh gặp gỡ một nữ nhạc sĩ. Đó là nhạc sĩ Vĩnh Phúc. (Xin đừng nhầm với nhạc sĩ trẻ Vĩnh Phúc gì đó đang ở Việt Nam, trùng tên với bà).

Thành thật khai báo, tôi là người chuyên thuộc diện… ăn theo, nên đã được giới thiệu với bà. Thứ nhất, là qua mục sư Nguyễn Hùng Vương, chủ tịch hiệp hội Baptist Úc, người biết tôi lúc ông còn ở Hy Lạp. Tôi đã viết bài, cộng tác với tờ báo ông làm chủ nhiệm, nên được “quen” với ông bà. Về sau khi hồi hương xứ Úc, Chúa “bắt” tôi thành thư ký của Hội Thánh do ông quản nhiệm. Nên vì thế, là “gà nhà”, mà tôi được ông giới thiệu với nhiều diễn giả và khách mời trong kỳ đại hội ấy. Nhạc sĩ Vĩnh Phúc là một trong số ấy.

Trong một buổi nhóm ở đại hội, nhạc sĩ Vĩnh Phúc có kể chuyện bà chỉ là người viết lời cho rất nhiều ca khúc, mà không sáng tác, nên xin đừng gọi bà là nhạc sĩ. Nhưng ai cũng… lỳ lợm, cứ gọi bà là nhạc sĩ. Vì không thể tách bà ra khỏi danh xưng này, một người từng viết lời cho hơn ba trăm bài thánh ca, trong đó có những bài mà đã là tín đồ Việt Nam, Tin Lành lẫn cả Công Giáo, thì không thể chưa một lần hát “Bàn tay mang dấu đinh”, “Về đây hỡi chiên xa bầy”, “Bước với Chúa Yêu thương”… Đến dịp Giáng Sinh, nếu không hát thì cũng sẽ nghe “Ba vua hành khúc”, “Đêm Yên Lặng” (silent night), “Khi Chúa vào đời”… Rồi nhiều, nhiều vô cùng, những bài hát Phục Sinh “Ghết sê ma nê”, “Chặng đường Gô gô tha”, bài hát dành cho đám cưới “Chúc mừng hôn lễ phước hạnh”; chúc mừng sinh nhật, và thậm chí cả… đám tang “Chúng ta sẽ gặp nhau bên sông vàng”.

Nói đến nhạc sĩ Vĩnh Phúc, có thể nói lời bài hát của bà đã gắn liền với nhạc sĩ Hoàng Trọng. Nhưng phần lớn khi giới thiệu, người ta thường bỏ qua tên của bà mà chỉ nhắc đến Hoàng Trọng. Bà nói với tôi:

- Tôi chỉ thích viết thôi, có gì quan trọng đâu.

Một trong những bài tình ca rất nổi tiếng, là bài “Ngàn Thu Áo Tím”, mà đôi lúc người ta còn “quên” giới thiệu là nhạc của Hoàng Trọng, thì người viết lời, Vĩnh Phúc, càng dễ bị bỏ quên. Nhưng thử tưởng tượng nếu Vĩnh Phúc đã không viết lời cho bài nhạc ấy, có lẽ Ngàn Thu Áo Tím chỉ tồn tại trong lòng một số người biết nhạc, hay biết đến theo cách khác, mà không não lòng khi nghe “Anh xa xôi bóng mưa giăng mờ lối. Anh xa xôi áo baу trong chiều rơi. Anh xa xôi áo ôm tim lẻ loi. Tím lên khung trời nhớ nhung đầу vơi…”. Riêng tôi trước khi biết bà, cũng đã bao lần thổn thức “ngàn thu mưa rơi trên áo em màu tím”.

Mãi sau này, tôi mới thấy người ta để tên Vĩnh Phúc bên cạnh tên Hoàng Trọng hay Vũ Đức Nghiêm trong những bài bà viết lời cho hai nhạc sĩ này. (Một trong những bài hát tôi vẫn tưởng nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm vừa viết nhạc vừa viết lời là bài “Lời tạ ơn con dâng lên Chúa”, cho đến lúc ông kể với tôi).

Vĩnh Phúc nói bà không viết nhiều lời cho nhạc tình, nhưng những bài bà víết, ngoài “Ngàn Thu Áo Tím”, là những bài hát nổi tiếng “Hai phương trời cách biệt”, “Một thưở yên đàn” (nhạc Hoàng Trọng, ca sĩ Lệ Thu), “Một người lên xe hoa” (nhạc Hoàng Trọng, ca sĩ Hà Thanh)

Tôi không có “tham vọng” đòi hỏi người đời phải nhớ tên Vĩnh Phúc trong những bài hát bà viết lời, vì bà từng nói “viết cho vui”, nhưng tôi nghĩ đến chuyện công bình. khi viết lời cho một bài hát, đâu thể chỉ một chớp mắt, một tí toáy cây viết là đã ra lời, ra chữ.

Hôm qua nghe ca sĩ Issac Thái hát lại bài “Cùng Hát Halleluiah”, một trong những bài thánh ca Giáng Sinh rất hay mà Vĩnh Phúc đã viết lời, tôi nhớ đến bà. Nhớ đến ơn Chúa ban cho bà để thực hiện lời hàng trăm bài thánh ca, và những bản nhạc tình khó có thể quên, tôi đã dâng lời cám ơn Chúa. Và xin cám ơn bà, nhạc sĩ Vĩnh Phúc.

Vô cùng!

HOÀNG NGA