"Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Chúng ta sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác". Sống là cho, là chia sẻ, là cống hiến. Sống để yêu thương và nhận lại yêu thương. Con người sinh ra trên đời, đó có thể là một cái duyên với cuộc đời này. Mở mắt ra đón nhận ánh Mặt Trời đấu tiên trong cuộc đời mình, con người ta đã biết là phải cười, phải vui và phải giữ mái ánh Mặt Trời đó cho bản thân và cho mọi người. Cuộc sống này có nhiều điều để làm, để tận hưởng và tận hiến. Cuộc đời mỗi người như một chiếc lá. Khi được sinh ra đó là lúc lá nhú mầm, lá cần ánh Mặt Trời để có thể tươi non, cần nước để sống tốt, và con người cũng thế, cần tình yêu thương để vun đắp tình cảm và vật chất để qua ngày. Rồi lớn lên, nhận được nhiều điều, khó khăn, vui vẻ, nỗi buồn, hạnh phúc,...
Tất cả đều là đặc ân mà cuộc đời đã ban cho mỗi người. Lá rồi sẽ rụng, sẽ tàn phai, nhưng trước khi nó rơi vô tình trong không gian thì trước đó, nó đã có một thời gian xanh mơn mởn, đem niềm vui, đem màu xanh, đem hạnh phúc đến cho những loài cây, loài động vật khác. Rồi lá rơi nhẹ nhàng và thanh thản. Con người cũng thế! Sống không phải là chỉ đi qua hời hợt, con người sinh ra để tồn tại và có cộng đồng, cộng đồng đó khiến con người ta phải đối mặt, phải sống tốt. Nơi đó ta được yêu, được ghét, được làm những điều mà một con người nên làm và cần làm. Mỗi nơi ta đi qua, phải lưu lại một cái gì đó, một dấu chân để nhớ rằng mình đã từng qua đây. Và để cho mọi người biết rằng mình đã từng tồn tại trên đời. Một nụ cười mỗi buổi sáng với ba mẹ, một lời chào mỗi lúc gặp thầy cô, bạn bè, người quen. Sự chia sẻ, ân cần đó chẳng phải là cần thiết lắm sao! Sống không nên chỉ là cho bản thân, mà là cho những người mà ta thương yêu nữa, bởi ta có cộng đồng, bởi ta ko tự nhiên mà có mặt trên đời này, đó là cả một quá trình dài.