Quy
luật cuộc sống luôn tuân theo quy luật của tự nhiên, hoa nở rồi lại
tàn, tuyết rơi tuyết lại tan, thời gian trôi qua không bao giờ trở lại.
Bạn bè tuy nhiều nhưng cuối cùng liệu còn mấy người bên cạnh lúc khó
khăn. Ba mẫu chuyện nhỏ dưới đây sẽ phần nào giúp
chúng ta hiểu hơn về tình bạn và biết trân quý hơn những người còn lại ở
bên mình.
Câu
chuyện thứ nhất: Quả trứng gà-
Tú An không thích ăn trứng, cô vẫn thường mang
cho Huyền những quả trứng gà mình có. Việc làm ấy khiến Huyền vô cùng cảm kích, trong lòng thầm cảm ơn Tú An.
Nhưng
lâu dần thành quen, và quen rồi thì thành
“đương nhiên”, Huyền cho rằng trứng gà cũng là của mình. Một ngày, Tú
An cho bé Bi một quả trứng gà, Huyền đã giận dữ bỏ đi mà không nói với
Tú An một lời. Cô đã quên mất rằng trứng gà vốn là của Tú An, cô ấy có
thể đem cho bất kỳ ai tùy ý.
Đôi
khi, vì quá quen thuộc với những điều tốt đẹp người khác dành cho mình
mà chúng ta cho rằng đó là lẽ đương nhiên. Tới một ngày, khi mọi chuyện
xảy ra không như mong đợi, ta lại trách họ “bất công” và quay ra oán
thán mọi người…
Câu chuyện thứ hai: Đôi dép giữa trời nóng bỏng
Vào
một ngày hè nóng nực, một nhóm bạn cùng
nhau leo núi. Khi lên đến lưng chừng núi thì cô gái bất cẩn làm rơi
chiếc dép xuống khe đá. Trên nền đất toàn sỏi đá, cô gái không thể bước
tiếp với đôi chân trần ấy được. Thế là, cô gái bèn nhờ cậy sự giúp đỡ
của mọi người.
Có
người đồng ý cõng cô đi một đoạn, có người
thì dìu cô bước tiếp, nhưng không một ai nguyện ý cho cô mượn đôi dép
của mình. Vậy là, cô gái phải tiếp tục bước đi với đôi chân trần sưng
tấy. Trong lòng cô cảm thấy không vui, cho rằng người khác thấy mình gặp
nạn mà không ai mảy may đoái hoài.
Kỳ
thực, không phải những người khác không tốt,
mà là yêu cầu của chúng ta vượt quá khả năng của họ, chúng ta chỉ quen
nhận mà quên mất rằng người khác cũng đang hy sinh lợi ích của chính
mình…