Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Saturday, April 20, 2019

50 NĂM TRONG GIÁO HỘI CÔNG GIÁO LA MÃ


Lời chứng cá nhân của Charles Chiniquy
một cựu Linh mục trở lại với Tin Lành

Tôi chào đời và chịu bí tích rửa tội trong Công Giáo La mã năm 1809, và tôi được phong chức Linh mục năm 1833 ở Canada. Qua 25 năm làm Linh mục trong Giáo hội, tôi thành thật nói cho các bạn biết là tôi yêu Giáo hội Công Giáo La mã, và Giáo hội yêu tôi. Tôi đã từng đổ máu vì Giáo hội của tôi và tôi đã dâng cả ngàn lần cuộc đời tôi để mở rộng uy quyền và sự thiêng liêng của Giáo hội trên lục địa Châu Mỹ, cũng như trên khắp thế giới. Tham vọng lớn lao của tôi là phải cải tạo những người Tin Lành, đưa họ về lại với Giáo hội của tôi, vì tôi đã giảng, đã dạy ngoài Giáo hội Công Giáo La mã không có sự cứu rỗi nào hết, và tôi lấy làm buồn khổ khi nghĩ rằng vô số người Tin Lành đã bị hư mất.
Trong Giáo hội Công Giáo La mã, Kinh Thánh là một quyển sách đã bị niêm phong, nhưng điều đó không phải đối với tôi. Tôi thấy Kinh Thánh thật là quý giá cho lòng tôi khi tôi còn là đứa trẻ, khi tôi đã trở thành Linh mục Công Giáo La mã, tôi đã đọc Kinh Thánh để khiến tôi trở thành một con người mạnh mẽ, để giúp tôi có thể tranh luận cho Giáo hội.
Đề tài quan trọng của tôi xáo trộn các Mục sư Tin Lành ở Châu Mỹ. Tôi có một quyển ‘Các Giáo Phụ Thánh’, tôi đã nghiên cứu quyển sách ấy ngày đêm cùng với Kinh Thánh, để tự chuẩn bị cho trận chiến lớn mà tôi mong muốn chiến đấu chống lại những người Tin Lành. Tôi chuyên học như thế để làm cho đức tin vững mạnh trong Giáo hội Công Giáo La mã.

Nhưng thánh thay Thiên Chúa, cứ mỗi lần đọc Kinh Thánh, thì có một tiếng nói mầu nhiệm phán cùng tôi: 
‘Bộ ngươi không thấy trong Giáo hội Công Giáo La mã của ngươi không làm theo những điều dạy dỗ của Lời Thiên Chúa, mà chỉ làm theo những lời truyền khẩu của con người hay sao?
Trong những đêm yên tĩnh, lúc tôi nghe tiếng phán ấy, tôi đã khóc lóc, kêu la, nhưng tiếng phán ấy đã lặp lại với sức mạnh như sấm sét. Tôi muốn được sống chết cho Giáo hội Công Giáo La mã Thánh, và tôi đã cầu xin Thiên Chúa bắt tiếng nói ấy im lặng, nhưng tôi nghe tiếng phán ấy càng lớn hơn. Khi tôi đọc Lời Chúa, Ngài đang cố phá vỡ mọi xiềng xích đang trói buộc tôi, còn tôi thì không để cho một mắc xích nào bị gãy cả. Chúa đến đem ánh sáng cứu rỗi cho tôi, nhưng tôi lại không nhận sự sáng đó.
Tôi không có một ác cảm nào chống lại các Linh mục Công Giáo La mã. Một số trong các bạn nghĩ là tôi có ác cảm. Bạn đã lầm rồi đấy. Đôi lúc tôi đã khóc cho họ vì tôi biết những người cùng khổ ấy cũng như tôi đây - đang chiến đấu chống lại Chúa, và họ đáng thương giống như tôi vậy. Nếu tôi kể cho các bạn nghe một trong những tranh chiến về điều tôi đang nói, các bạn sẽ hiểu một Linh mục Công Giáo La mã phải sống như thế nào, rồi các bạn sẽ cầu thay cho họ.
Vào năm 1851, tôi đến Illinois để thành lập một khu vực cho người Pháp. Tôi đem theo với tôi chừng 75.000 người Canada gốc Pháp định cư trên những đồng cỏ rộng lớn của Illinois, chúng tôi đã chiếm lấy vùng nầy nhân danh Giáo hội Công Giáo La mã. Sau khi tôi khởi sự công cuộc chiếm thuộc địa lớn lao nầy, tôi đã trở nên một người rất giàu có: Tôi mua nhiều Kinh Thánh và cho mỗi gia đình một quyển. Đức Giám mục nổi giận với tôi về việc nầy, nhưng tôi chẳng hề quan tâm. Tôi không hề có ý muốn lìa khỏi Giáo hội Công Giáo La mã, nhưng tôi muốn dẫn dắt giáo dân có thể theo đường lối mà Đấng Cứu Thế muốn tôi lãnh đạo họ.
Giờ đây Đức Giám mục ở Chicago đã làm một việc mà lúc bấy giờ chúng tôi - những người gốc Pháp không thể dung chịu. Đó là một tội ác rất lớn, tôi đã viết thư báo cho Đức Giáo hoàng biết và kể như vị Giám mục nầy không xứng đáng. Vị Giám mục khác được gởi đến thay cho ông ta. Một đại diện Giáo hoàng đến thăm tôi, ông nói:
‘Ông Chiniquy, chúng tôi rất vui khi ông xem vị Giám mục trước đây là một người không xứng đáng, vì ông ấy không tốt. Nhưng có nhiều điểm nghi ngờ rằng ông không còn ở trong Giáo hội Công Giáo La mã, người ta nghi ngờ ông là một người dị giáo và là một người Tin Lành. Sao ông không trao cho chúng tôi một tài liệu để chúng tôi minh chứng cho mọi người thấy ông và người của ông là những người Công Giáo La mã tốt?’ 
Tôi đáp: ‘Tôi chẳng bận tâm về điều đó’. 

Ông ấy nói tiếp: ‘Chính vị Giám mục mới mà Đức Giáo hoàng phái tới cần có một tài liệu như thế do ông cung cấp’. 
Thế rồi tôi rút ra một tờ giấy - và dường như đối với tôi đây là cơ hội bằng vàng để làm im hơi lặng tiếng giọng nói đang phán cùng tôi cả ngày lẫn đêm, đã làm chao đảo đức tin của tôi. Tôi muốn tự thuyết phục bản thân tôi bằng cách nầy: 
‘Ấy là trong Giáo hội Công Giáo La mã, chúng tôi thực sự đang làm theo lời của Thiên Chúa, chớ không phải chỉ có ‘Những lời truyền khẩu của con người’ đâu’. 
Tôi bèn viết ra mấy lời nầy: ‘Lạy Chúa tôi, chúng tôi những người Canada gốc Pháp sống trong khu vực Illinois muốn sống trong Giáo hội Các thánh Tông đồ Công giáo và Giáo hội Công Giáo La mã, ngoài Giáo hội ấy không có sự cứu rỗi, và để chứng minh cho việc nầy trong địa vị chủ tể của Ngài, chúng tôi hứa vâng theo uy quyền của Ngài theo như Lời Thiên Chúa mà chúng tôi thấy trong Phúc Âm của Đấng Cứu Thế’. Tôi ký tên và trao bức thư ấy cho người của tôi đóng dấu vào bức thư ấy. Kế đó tôi trao bức thư cho Vị Đại diện Giáo hoàng, tôi hỏi ông có ý kiến gì về bức thư ấy không? 
Ông đáp: ‘Đó là những điều chúng tôi đang cần đến’. Ông bảo đảm với chúng tôi là vị Tân Giám mục sẽ nhận thư, mọi sự sẽ êm xuôi.
Khi vị Giám mục đọc thư thấy sự phục tùng, ông cũng nhìn thấy điều thuận phục đó là đúng, rồi với hai hàng nước mắt vui mừng, ông nói: ‘Tôi rất vui vì ông đã đưa ra sự phục tùng, vì chúng tôi sợ rằng ông và người của ông sẽ trở thành những người Tin Lành’.
Các bạn của tôi ơi, khi bày tỏ sự mù lòa của tôi, tôi đáng phải xưng ra nỗi xấu hổ của mình, do tôi đã làm hòa với vị Giám mục là một con người trong khi tôi vẫn chưa làm hòa với Thiên Chúa.. Vị Giám mục đã gởi cho tôi một “bức thư hòa bình”, trong thư ấy ông tuyên bố tôi là một trong những Linh mục xuất sắc nhất của ông, và tôi trở lại với những đồng hương quyết tâm ở lại đó. Dù vậy, Thiên Chúa đã đoái đến tôi trong sự thương xót của Ngài, Chúa muốn phá vỡ sự hòa thuận với con người chớ không phải là sự hòa thuận với Thiên Chúa.
Sau khi tôi ra về, vị Giám mục đã đi thẳng đến phòng điện tín đánh điện thông báo cho các vị Giám mục khác biết về sự tùng phục của tôi, rồi hỏi xem họ nghĩ gì về sự phục tùng đó. Họ đã đồng hồi đáp ngay trong ngày ấy: 
‘Ông không thấy Chiniquy là một tên Tin Lành đội lốt sao? Hắn đã biến ông thành một người Tin Lành mất rồi. Hắn không đưa ra sự phục tùng với ông đâu, hắn đưa ra sự phục tùng với Lời của Thiên Chúa thôi. Nếu ông không hủy bỏ sự phục tùng nầy thì ông đã tự mình làm một người Tin Lành rồi’.
Mười ngày sau, tôi nhận được một bức thư gởi đến từ vị Giám mục, và khi tôi đến gặp ông, ông đã hỏi tôi có đem theo ‘Bức thư hòa bình’ mà ông đã gởi cho tôi lúc trước không? Tôi đưa ra bức thư, ngay lúc nhìn thấy bức thư, ông ấy giật lấy và chạy ngay đến lò sưởi ném nó vào lửa. Tôi rất ngạc nhiên. Tôi chạy mau đến bên ngọn lửa mong cứu được bức thư, nhưng quá trễ: bức thư đã cháy hết!.
Khi đó tôi quay sang vị Giám mục nói: 
‘Ôi Chúa tôi, sao ông lại dám giật lấy từ tay tôi một lá thư là tài sản của tôi và hủy diệt nó mà không có sự đồng ý của tôi?’
Ông ta đáp: ‘Ông Chiniquy, tôi là bề trên của ông, tôi chẳng có gì để giải thích cho ông’.
‘Thưa cha, ông thật là bề trên của tôi, tôi không là gì cả trừ ra là một Linh mục nghèo nàn, nhưng có Thiên Chúa cao cả, là Đấng cao hơn ông, cao hơn tôi, và Thiên Chúa ấy đã nhận tôi là đúng, tôi không bao giờ nhượng bộ để làm đẹp lòng bất cứ ai trong sự hiện diện của Thiên Chúa. Tôi phản đối sự bất công của ông’.
Ông đáp: ‘Được rồi. Có phải ông đến đây là để lên lớp tôi phải không?’
Tôi đáp: ‘Thưa cha, không đâu, nhưng tôi muốn biết có phải cha muốn tôi đến đây để lăng nhục tôi phải không?’
Ông ta đáp: ‘Ông Chiniquy, tôi muốn ông đến đây vì ông đã trao cho tôi một tài liệu mà ông biết rõ không phải là một hành động phục tùng’.
Tôi bèn đáp: ‘Hãy nói cho tôi biết, ông đòi hỏi tôi phải có hành động phục tùng như thế nào?’
Ông ta nói: ‘Ông phải bắt đầu bằng cách gạch bỏ đi mấy chữ nầy: "theo lời Thiên Chúa mà chúng tôi thấy có trong Phúc Âm của Đấng Cứu Thế", hãy nói cách đơn giản rằng ông sẽ phục tùng uy quyền của tôi không điều kiện; và ông hứa sẽ làm theo bất cứ điều chi tôi bảo ông’.
Tôi quì xuống và nói: ‘Ôi Chúa tôi, điều ông đòi hỏi nơi tôi không phải là một hành động thuận phục, mà là một hành động sùng bái, và tôi không thể làm như thế được’.
Ông ta nói: ‘Thôi được rồi, nếu ông không thể dành cho tôi hành động phục tùng đó, ông không còn là một Linh mục Công Giáo La mã’.
Tôi đưa tay hướng về Thiên Chúa rồi nói: ‘Nguyện Thiên Chúa toàn năng phước hạnh đời đời’, rồi tôi lấy nón rời khỏi vị Giám mục.
Tôi về khách sạn, nơi tôi đã đặt phòng, khóa cửa lại. Tôi quì xuống kiểm tra lại những gì tôi đã làm trong sự hiện diện của Thiên Chúa. Lần đầu tiên tôi nhận ra Giáo hội Công Giáo La mã không phải là Hội Thánh của Đấng Cứu Thế. Tôi đã học được một sự thật khủng khiếp, không phải từ môi miệng của những người Tin Lành, không phải từ những kẻ thù của Giáo hội, mà là từ môi miệng của chính Giáo hội Công Giáo La mã. Tôi thấy mình không thể ở lại đó nữa, trừ trường hợp tôi chịu bỏ đi Lời Thiên Chúa trong một văn bản chánh thức. Tôi thấy tôi đi đúng đường khi phải rời bỏ Giáo hội Công Giáo La mã.
Nhưng các bạn ơi, một đám mây thật đen kéo đến trên tôi, trong sự tối tăm đó tôi đã kêu lên: Thiên Chúa ơi, Thiên Chúa ơi, cớ sao linh hồn tôi bị vây lấy bởi một đám mây tăm tối như thế?
Với hai hàng nước mắt, tôi đã kêu cầu Chúa chỉ cho tôi con đường, nhưng qua một thời gian, không một câu trả lời nào được ban ra cả. Tôi đã rời bỏ Giáo hội Công Giáo La mã, tôi đã rời bỏ địa vị, vinh dự, các anh chị em của tôi, mọi sự rất thân thuộc của tôi. Tôi đã thấy rõ Đức Giáo hoàng, cùng những Linh mục đã tấn công tôi trên báo chí, và trên tòa giảng. Tôi thấy rõ họ đã cất bỏ vinh dự và tên tuổi của tôi - và có lẽ cả sự sống của tôi nữa. Tôi thấy rõ cuộc chiến tranh sinh tử đã khởi sự giữa Giáo hội Công Giáo La mã với tôi, và tôi đã tìm xem không biết có người bạn nào đã từng bị ruồng bỏ đến với tôi giúp tôi đánh trận hay không, nhưng không có một người nào cả. Tôi đã nhìn thấy những người bạn thân thiết nhất, đã sắp hàng rủa sả tôi, và họ nhìn tôi như một kẻ phản bội khét tiếng xấu xa. Tôi nhìn thấy dân sự của tôi sẽ từ chối tôi, và xứ sở tôi yêu dấu, nơi tôi có rất nhiều bạn bè, muốn rủa sả tôi, dường như tôi là một đối tượng rất gớm ghiếc trong thế gian.
Rồi tôi đã nhớ lại tôi có một số bạn hữu giữa vòng những người Tin Lành, nhưng như tôi đã nói, tôi đã viết chống lại họ cả cuộc đời tôi, tôi không còn một người bạn nào ở đó cả. Tôi nhận thấy tôi chỉ còn một mình để đánh trận mà thôi. Trong giờ phút kinh khủng đó, nếu Thiên Chúa không làm phép lạ, chắc tôi sẽ không thể chịu nổi tình trạng ấy. Dường như đối với tôi rất khó mà rời khỏi căn phòng đó để bước vào một thế giới lạnh lẽo, ở đó tôi không nhận thấy hay tìm gặp một bàn tay nào đến nắm lấy tay tôi, hoặc một nụ cười nở ra trên gương mặt nào chịu nhìn đến tôi, nhưng ở đâu tôi cũng chỉ nhìn thấy mọi người xem tôi như một kẻ phản bội mà thôi. Dường như Thiên Chúa đã ở rất xa, nhưng Ngài lại đang ở rất gần. Đột nhiên tư tưởng thoắt hiện ra trong trí tôi: 
“Ngươi có Phúc Âm: hãy đọc, và ngươi sẽ gặp được sự sáng”.
Đang quì với bàn tay run rẩy, tôi mở Kinh Thánh ra. không phải tôi mà là Thiên Chúa đã mở Kinh Thánh ra, vì mắt tôi đã nhìn vào
I Cô-rinh-tô 7:23: “Anh em đã được mua bằng giá rất cao; đừng trở nên nô lệ cho loài người."
Sự sáng đã đến với tôi bằng những lời nầy, và đây là lần đầu tiên tôi đã nhìn thấy lẽ mầu nhiệm lớn lao của sự cứu rỗi, thật như nhiều người có thể nhìn thấy lẽ mầu nhiệm ấy.
Tôi tự nhủ: “Chúa Jêsus đã mua chuộc tôi, vậy thì ‘nếu Chúa Jêsus đã mua chuộc tôi, Ngài đã cứu tôi; tôi đã được cứu. Chúa Jêsus thật là Thiên Chúa tôi’. Mọi việc Thiên Chúa làm đều trọn vẹn. Vậy tôi được cứu một cách trọn vẹn - Chúa Jêsus không thể chỉ cứu tôi nửa vời. Tôi được cứu bởi huyết Chiên Con, tôi đã được cứu bởi sự chết của Chúa Jêsus!”
Mấy lời đó quá ngọt ngào đối với tôi đến nỗi tôi cảm thấy vui mừng không tả được, như thể các dòng suối sự sống đã mở ra và tuôn đổ sự sống mới tràn ngập trong linh hồn tôi.
Tôi tự nhủ: ‘Theo tôi nghĩ, tôi không được cứu do đến với Maria. Tôi không được cứu bởi sự luyện tội hay do sự xá miễn, sự xưng tội hay ăn năn. Tôi đã được cứu bởi một mình Chúa Jêsus mà thôi’. Mọi giáo lý giả dối không còn trong tâm trí tôi như chúng đã từ trên đỉnh tháp rơi xuống tận đáy vực sâu vậy.
Tôi cảm thấy một niềm vui, một sự bình an, đến nỗi các thiên sứ của Thiên Chúa cũng không thể sung sướng hơn tôi. Huyết Chiên Con đã tràn ngập linh hồn tội lỗi của tôi.
Với một niềm vui tôi hét lên: ‘Ôi Chúa Jêsus yêu dấu ơi, con cảm nhận được sự vui mừng, con biết điều đó; Ngài đã cứu con. Con tiếp nhận sự ban cho của Thiên Chúa. Xin hãy nhận lấy tấm lòng con và khiến nó thuộc về Ngài đến đời đời. Hãy tẩy sạch lòng con và làm cho con được mạnh mẽ; xin ngự vào lòng con để làm đường đi, sự sáng, và sự sống của con; xin cho con được ở trong Chúa ngay bây giờ cho đến đời đời. Nhưng Chúa Jêsus ơi, đừng cứu chỉ một mình con, xin hãy cứu dân sự của con; xin cũng cho con được bày tỏ Sự Ban Cho của Ngài nữa. Con cầu xin cho họ cũng tiếp nhận Chúa và cảm thấy giàu có, sung sướng như con’.
Thế là tôi đã tìm gặp Sự Sáng và sự cứu rỗi mầu nhiệm lớn lao, thật quá đơn giản và thật đẹp, thật vĩ đại, thật cao cả. Tôi đã mở rộng đôi bàn tay của linh hồn mình và tiếp nhận ơn ban cho. Tôi được nên giàu có trong ơn ấy. Các bạn của tôi ơi, sự cứu rỗi là một tặng phẩm; các bạn không cần làm gì khác hơn là tiếp nhận, hãy yêu mến tặng phẩm ấy và yêu mến Đấng Ban Cho. Tôi đã gắn chặt Phúc Âm vào môi miệng và thề sẽ không bao giờ giảng một điều gì khác ngoài Chúa Jêsus.
Một buổi sáng ngày nghỉ thánh, tôi bước vào giữa Giáo khu. Hết thảy mọi người đều rất phấn khích chạy ùa về phía tôi, họ hỏi han tin tức. Khi họ vào nhóm lại bên trong Nhà thờ, tôi đã trình bày "TẶNG PHẨM" cho họ. Tôi tỏ ra cho họ nhìn thấy những điều Thiên Chúa đã tỏ cho tôi. Con của Ngài là Chúa Jêsus, là một tặng phẩm và qua Chúa Jêsus tôi được tha tội, được sự sống đời đời là tặng phẩm Chúa cho tôi.
Rồi không cần biết là họ sẽ nhận lấy tặng phẩm nầy hay không, tôi nói với họ: “Các bạn ơi đây là lúc tôi phải rời xa các bạn, tôi đã rời Giáo hội Công Giáo La mã vĩnh viễn. Tôi đã nhận lấy Sự Ban Cho của Đấng Cứu Thế, nhưng tôi rất tôn trọng các bạn, nếu các bạn nghĩ theo Đức Giáo hoàng là tốt hơn theo Đấng Cứu Thế và cầu khẩn danh Maria là tốt hơn danh Chúa Jêsus để được cứu, hãy nói ra điều đó bằng cách đưa tay lên”.

Trong nỗi ngạc nhiên rất lớn của tôi, cả đám đông đều ngồi yên tại chỗ, tiếng thổn thức và nước mắt đầy khắp Nhà thờ. Tôi tưởng một số người trong vòng họ sẽ bảo tôi hãy đi đi, nhưng không một người nào làm như thế cả. Và khi tôi để ý thấy có một số thay đổi trên họ - một sự thay đổi kỳ diệu, không thể giải thích được theo phương diện tự nhiên.
Tôi nói với họ qua tiếng khóc vui mừng: ‘Thiên Chúa Toàn năng đã cứu tôi ngày hôm qua, Ngài sẽ cứu các bạn ngày hôm nay, cùng với tôi, các bạn sẽ băng qua Biển Đỏ mà vào Đất Hứa; cùng với tôi, các bạn sẽ tiếp nhận tặng phẩm lớn lao ấy, các bạn sẽ có phước và giàu có trong Sự Ban Cho đó. Tôi đặt một câu hỏi cho các bạn theo một cách khác.
Nếu các bạn nghĩ theo Đấng Cứu Thế là tốt hơn theo Giáo hoàng, cầu khẩn danh Chúa Jêsus là tốt hơn danh Maria, đặt lòng tin của các bạn vào Huyết của Chiên Con Thiên Chúa đã đổ ra trên thập tự giá vì tội lỗi các bạn tốt hơn đặt nơi ngục luyện tội hoang đường của Công Giáo La mã - ở đó họ nói là sau khi qua đời thì anh em có thể được cứu; và nếu các bạn nghĩ thật lấy làm tốt cho các bạn muốn tôi rao giảng cho các bạn Phúc Âm thanh sạch của Đấng Cứu Thế hơn là một Linh mục chỉ lo giảng dạy cho các bạn các lẽ đạo của Công Giáo La mã, hãy nói ra điều đó bằng cách giơ tay lên - Tôi là người của các bạn đây!’

Thế rồi hết thảy mọi người, không có ngoại lệ nhỏ nhặt nào cả, đều đứng dậy, và trong hai hàng nuớc mắt, họ yêu cầu tôi hãy ở lại với họ.
"TẶNG PHẨM", Tặng Phẩm lớn lao không tả được, lần đầu tiên đã đến trước mặt họ với sự đẹp đẽ của tặng phẩm ấy; họ đã tìm thấy tặng phẩm đó rất quý báu, họ đã tiếp nhận tặng phẩm ấy, và không một lời nào có thể thuật lại cho bạn biết sự vui mừng mà đoàn dân đông ấy có. Giống như chính tôi, họ cảm thấy giàu có và phước hạnh qua tặng phẩm đó. Tôi tin tên của một ngàn linh hồn đã được ghi trong sách sự sống ngày đó. Sáu tháng sau, chúng tôi có 2,000 người trở lại Đạo, một năm sau chúng tôi có độ bốn ngàn người, hiện nay chúng tôi có 25,000 người đã giặt áo mình và đã được phiếu trắng trong Huyết của Chiên Con.
Tin tức đã nhanh chóng truyền khắp Châu Mỹ, và ngay cả ở Pháp lẫn Anh quốc, là Chiniquy, vị Linh mục xuất sắc mà ai cũng biết ở Canada, trên đỉnh cao của những người đặc biệt nhất, đã rời khỏi Giáo hội Công Giáo La mã. Và bất cứ nơi nào câu chuyện được kể lại thì Danh Chúa Jêsus được Vinh Hiển. Tôi hi vọng là các bạn sẽ cảm tạ Đấng Cứu Thế đầy lòng thương xót và đáng kính yêu ngày hôm nay với tôi. Thật là một đặc ân đối với tôi khi kể cho bạn nghe về những điều lớn lao mà Chúa đã làm cho linh hồn tôi.
Do Linh mục qui đạo Charles Chiniquy