Vua A-lịch-sơn (Alexander) thời ấy là một danh tướng đánh Đông dẹp Bắc. Trong đạo binh của ông có một anh lính chiến đấu rất dũng cảm, bao giờ cũng xung phong phía trước, luôn luôn tình nguyện đảm nhiệm những công tác nguy hiểm hơn hết. Nhiều lần vua lưu ý, liền triệu anh đến hỏi nguyên nhân. Anh đáp:
- Tâu bệ hạ tôi bị bệnh nặng, không tha thiết với cuộc sống nữa, nên ra trận quyết tìm cái chết mà chẳng chết được.
Vua động lòng, bèn truyền cho ngành Quân y điều trị, bệnh anh mỗi ngày thuyên giảm. Thế rồi, kể từ ngày hết bệnh, anh không còn dám xông lên chiến đấu nữa, luôn luôn lùi lại phía sau, run sợ mỗi khi được giao cho công tác khó khăn. Ai cũng ngạc nhiên. Vua gọi anh đến, hỏi nguyên nhân của sự thay đổi nầy. Anh đáp:
- Trước kia, tôi mang bệnh nặng, đời sống mất hết ý nghĩa, nên tìm cái chết. Nhưng, tâu bệ hạ, bây giờ thì khác. Tôi đã lành bệnh, khỏe mạnh, tôi muốn sống lắm, nên mỗi khi ra trận không còn dám liều lĩnh nữa.
Mỗi hành vi chúng ta đều có những động lực tiềm ẩn. Nhìn biểu hiện của những hành động bên ngoài không thể đánh giá được chủ đích thật sự. Lắm người hầu việc Chúa với những động lực riêng tư không chính đáng, cho đến khi hoàn cảnh thay đổi thì họ cũng không còn tha thiết phụng sự Chúa. Họ không có lý tưởng cao cả để dấn thân, vì thế không chịu đựng nổi những áp lực.
Con đường theo Chúa là một con đường đầy chông gai. Đó là hành trình núi Sọ, nhọc nhằn với thập tự giá, không phải con đường với hoa thơm và cảnh đẹp! Kẻ thù rình rập tấn công từng giây phút, Nếu không có sự chuẩn bị tinh thần về một chủ đích thiêng liêng cao cả và một tấm lòng kính yêu nồng cháy đối với Đấng mà ta tôn thờ, e chúng ta khó có thể giữ được lòng trung tín.
“Anh em hãy tỉnh thức, hãy vững vàng trong đức tin, hãy dốc chí trượng phu và mạnh mẽ.” (I Cô-rinh-tô 16:13)
(Sưu tầm: Chuyện hay ý đẹp)