(Chuyện có thật từ bài giảng của Mục sư Trần Mạnh Hùng Berlin)
Một ngày kia, buổi sáng thứ Bảy đẹp trời tại Berlin với thời tiết bên ngoài khoảng 7-8 độ C, Mục sư đi thăm viếng và truyền giảng tại Leipzig (cách Berlin 200km) cùng với ba cộng sự trên chiếc ô tô của mình.
Xe đang bon bon trên đường bỗng nhiên “bụp”, người ta báo rằng chiếc xe bị nổ lốp trước. Mục sư cho xe vào vệ đường, trong lòng đầy bực tức lắm vì anh chị em ở Leipzig đang chờ đợi và bao nhiêu chương trình kế hoạch đã lên đành phải bị bỏ dở. Thời gian chờ xe đến cứu hộ là 5 giờ đồng hồ, mệt và rét. Mục sư lầm bầm với Chúa: “Chúa ơi! Vì sao lại thế? Vì sao lại thế?
Khi về đến nhà trong lòng vẫn chưa hết bực bội Mục sư lập tức tra cứu: “Nếu đi đường mà bị nổ lốp thì điều gì sẽ xảy ra?”
Câu trả lời: “Nổ lốp sau - đi vào viện. Nổ lốp trước – đi về nơi xa lắm (chết)”
Nếu chạy 120km/giờ sẽ đi về nơi xa lắm…
Vị Mục sư giật mình nhớ lại: Đường từ Berlin đi Leipzig cho phép chạy 130km/giờ. Mục sư đang chạy với tốc độ 130km/giờ bỗng nhiên thấy đường đang sửa. Mục sư nhìn thấy ba lần số 50, nghĩa là đoạn này chỉ cho phép chạy 50km/giờ. Mục sư bèn giảm tốc độ xuống 50km/giờ. Chạy được vài km trong đoạn đường đang sửa ấy thì lốp xe nổ.
Mục sư đặt câu hỏi: “Wow! Tại sao không nổ trước đó, không nổ sau đó mà lại nổ đúng chỗ chạy chậm? – Để cho mình không chết!”
Câu hỏi thứ hai Mục sư tự hỏi: “Tại sao lại nổ lúc đi mà không nổ lúc về? (Thường thì buổi thăm viếng và truyền giảng sẽ kết thúc vào 10h đêm và đi thường 3 giờ đồng hồ mới về đến Berlin). Nếu lúc đi không bị làm sao, buổi truyền giảng diễn ra và kết thúc lúc 11h đêm và xe bị nổ lốp trên đường về, sau đó phải chờ thêm 5 giờ đồng hồ nữa mới có xe cứu hộ giữa thời tiết đêm khuya giá lạnh như vậy thì có lẽ mọi người sẽ chết rét.”
Vị mục sư lập tức nhận ra 2 điều:
Một – Xe nổ ở đoạn đường cho phép chạy 50km/giờ để cứu ông và cộng sự.
Hai – Xe nổ lúc đi chứ không phải lúc về để “tiếp tục cứu”.
Mục sư liền lớn tiếng: “Tạ ơn Chúa! Tạ ơn Chúa! Bây giờ con không hỏi vì sao, vì sao nữa!”
BÀI HỌC QUA CÂU CHUYỆN
“Đức Giê-hô-va phán: Ý-tưởng ta chẳng phải ý-tưởng các ngươi, đường-lối các ngươi chẳng phải đường-lối ta. Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường-lối ta cao hơn đường-lối các ngươi, ý-tưởng ta cao hơn ý-tưởng các ngươi cũng bấy nhiêu.” (Ê-sai 55:8-9)
Nhiều khi, việc gì đó xảy đến với chúng ta, chúng ta thường hỏi vì sao để cố gắng giải thích hết thảy mọi trường hợp xảy ra. Và chính vì vậy mà chúng ta sẽ không bao giờ nhận được hết các câu trả lời.
Chúa dạy chúng ta, thay vì tìm câu trả lời cho các câu hỏi vì sao thì hãy dùng sự cảm tạ mà bước vào các cửa của Ngài. Sự cảm tạ là mời Ngài bước vào hoàn cảnh của chúng ta. Sự cảm tạ là công bố Ngài là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng con, chúng con thuộc về Ngài, chúng con là dân sự Ngài, là bầy chiên của đồng cỏ Ngài. Có nghĩa là Chúa đang tể trị trong hoàn cảnh mà chúng ta đang gặp.
Vậy hãy cảm tạ Chúa trong mọi hoàn cảnh và bạn sẽ kinh nghiệm được quyền năng của Ngài, sự Lạ lùng của Ngài dành cho bạn trên đời sống bạn.
Nguyện Chúa ban phước cho bạn. Amen
Ekip thực hiện
Nguồn tư liệu: Mục sư Trần Mạnh Hùng
Biên tập câu chuyện: Sarah