Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Thursday, June 7, 2012

Từ Một Nồi Jambalaya



Tôi là một cô gái xuất thân ở Louisiana, sinh ra trong một gia đình của mục sư và thuộc về gia đình Hamphill, có những người chuyên hát nhạc thánh ca. Trong gia đình tôi sự hiếu khách là một phần của cuộc sống, phần lớn những sinh hoạt xã hội, những công tác ở nhà thờ, những cuộc họp mặt của gia đình, đều uy tụ quanh những nồi gumbô lớn, hay những bàn dài đầy thức ăn. Là một điều đương nhiên là mỗi khi chuẩn bị cho một chương trình nào đó, câu hỏi được đặt ra là chúng ta sẽ ăn món gì hay bạn muốn tôi đem món ăn gì đến?

 
potato.gifTôi vẫn là một cô gái ở miền Nam và thích nấu nướng cho bất cứ đám đông nào. Tôi không bao giờ  cảm thấy mãn nguyện cho đến khi tôi đã dọn bàn ăn cho bất cứ ai đến nhà tôi. Dù là con mèo đi lạc hay một con chó, một người bạn, hay một người đến sửa T. V. Con dâu của tôi Carrie, gọi tôi với một cái tên thân mật là “người luôn bắt người khác ăn”, bởi vì từ khi Carrie bước vào nhà tôi cho đến khi ra về, tôi luôn tìm cách cho Carrie ăn. Chồng tôi nói là anh có thể biết được chúng tôi đã quen biết những người bạn chúng tôi được bao lâu bằng cách xem họ đã lên được bao nhiêu ký.  Nhiều năm trước đây sau một cuộc tranh chiến đau đớn, để đối phó với bệnh trầm cảm, tôi tái khám phá ra những sở thích mà tôi đã không theo đuỗi trong khi tôi chìm ngập vào việc phát triển sự nghiệp ca hát của mình. Một lần nữa tôi thích nấu nướng và nhất là gần gũi với chồng và con cái, tôi tìm được niềm vui mới, trong việc chuẩn bị những bữa ăn nướng bánh mì, trang hoàng những ổ bánh ngọt và làm những cây đèn cầy Giáng Sinh trong những mùa lễ. Căn nhà của tôi vang lên những tiếng cười và sự vui mừng. Tôi bắt đầu chuẩn bị những buổi họp mặt và mời khách đến nhà của chúng tôi để ăn tối, rồi dành thì giờ để chuẩn bị đón khách.

Copenhagen.jpgMột ngày kia tôi đang giải thích về việc chuẩn bị tiếp đón tiếp khách, cho cô tôi, Rita, bổng nhiên bà có nhận xét, tôi chưa bao giờ nghe nói có người đã chuẩn bị ba ngày cho một bữa ăn mà người ta ăn trong vòng 30 phút, một cách nào đó chắc là điều này đến từ Chúa. Cô nghĩ là Chúa muốn xử dụng điều này trong cuộc đời cháu.Tôi thật sững sờ khi nghe tới điều này và thường xuyên nghĩ tới điều đó. Làm cách nào Chúa có thể dùng ước muốn của tôi, muốn đãi ăn mọi người. Tôi thắc mắc.

Chẳng bao lâu, Chúa bắt đầu chỉ cho tôi qua lời của Ngài, cách nào Chúa xử dụng năng khiếu tự nhiên và những khả năng của con người để hướng dẫn họ làm việc cho Ngài. Phao-lô là một người có nghề may trại, ông rất khéo và trong nhiều năm đã làm việc cực nhọc, để chuẩn bị những lều trại. Chúa xử dụng con người này với sự hiểu biết của ông về nghề may trại, để xây dựng vương quốc của Ngài qua sự giảng dạy của ông.

Phierơ là người đánh cá, ông dành phần đầu của cuộc đời ông, để giăng lưới và bắt được những mẻ cá lớn. Chúa dùng hình ảnh này khi Ngài kêu gọi Phierơ trở nên môn đồ của Ngài, “Ta sẽ khiến người trở nên tay đánh lưới  người”. Trong công vụ đoạn 2 sau ngày lễ ngũ tuần, Phierơ đứng lên và giảng sứ điệp đầu tiên và có 3000 người được cứu vào ngày hôm đó. Người đánh cá trở nên người chinh phục linh hồn.

Khi thì giờ đến để Môise hoàn thành mục đích mà ông được sinh ra, Chúa hỏi Môise: “ngươi có gì trong tay” ,điều duy nhất ông có là cây gậy. Ông không còn ở trong nhà của Pharaôn nữa, mà ở đó có một lúc ông có thể trả lời: “Lạy Chúa, con có vàng, con có quyền lực”, tất cả đều ông có để dâng cho Chúa là một cây gậy cũ kỹ. Xuất-ô-díp-tô-ký 4: 2.

Sau việc tranh chiến với bệnh trầm cảm, tôi biết là Chúa vẫn chưa kết thúc với cuộc đời tôi, nhưng tôi vẫn còn tin rằng tôi chỉ có hiệu quả qua khả năng ca hát của tôi. Tôi suy nghĩ khi con trở nên hết sức thành công ngày nào đó, lúc đó con sẽ giúp những người nghèo khổ.

Khi sự nghiệp ca hát của tôi tạm ngưng, tôi không bao giờ có ý nghĩ là Chúa muốn xử dụng điều tôi có ở trong tay vào lúc đó. Vào thời kỳ đó, vài ngườ bà con của tôi xây một căn nhà mới, họ có muốn một mục sư để đặt nền nhà và tôi có gặp ông vài lần.

Trong một lần chuyện trò ông nói với tôi, là ông thường đi xuống gầm cầu Jefferson, ở khu downtown, Nashville, Tennessee,nơi mà có nhiều người vô gia cư sống, để nướng hamburger và chia sẻ Tin Lành cho họ, ông hỏi tôi có muốn giúp việc đó không? Ngay lập tức tôi được lôi cuốn bởi đề nghị này và trả lời ngay. Được, ông nhìn tôi va hỏi:“cô có nấu ăn được không? Tôi có thể đoán qua giọng ông là ông không chắc là tôi có thể nấu bếp được. Tôi nói “là tôi là một cô gái ở Louisiana và tôi có thể nấu món Jambala cho bất cứ nồi nào và cho bất cứ đám đông nào”. Ông cười, không tin nổi vào điều đó và nói: “được, thứ ba tuần tới có được không?
Atlanta.jpgTôi chấp thuận đến ngày thứ ba, tôi đã sẳn sàng, tôi đã chuẩn bị gà và xúc xích Jambalaya, và lái xe đến gầm cầu. Tôi không có một khái niệm gì về việc tôi sẽ đối diện, do đó tim tôi đập mạnh.Tôi không biết chắc là sự sống tôi sẽ gặp nguy hiểm không hay tôi sẽ bị cướp, hay có một điều gì tệ hại hơn, do đó lúc đầu tôi giữ một khoảng cách. Nhìn lại đêm đầu tiên ở  dưới gầm cầu Jefferson. Tôi nhận ra những người vô gia cư mà tôi gặp ở đó, cũng nghi ngại về tôi cũng như tôi nghi ngại về họ. Chỉ có một số ít người đến để nhận thức ăn đêm đó, nhưng khi họ sắp hàng để nhận thức ăn mà tôi  mang đến, tim tôi tan chảy.

Đó là vào khoảng tháng giêng, 2004, một buổi tối lạnh lẽo âm u. Sự xấu hổ khiến vài người vô gia cư, không nhìn thẳng vào mắt tôi nhưng có nhiều sự biết ơn được bày tỏ, qua những lời cám ơn mà tôi nhận được. Những người này bẩn thỉu và lạnh lẽo, có người không có áo choàng hay găng tay. Vào lúc tôi nhìn họ đi xa, tôi có thể thấy là họ không có vớ để sưởi ấm chân họ.

Bổng nhiên, giống như câu chuyện của Môise, tôi thấy thật rõ ràng đều gì ở trong tay tôi, nó không phải là một microphone hay một cây viết để ký tên hay diã nhạc mới nhất của tôi, đó là tình yêu của Chúa Jesus, một tình yêu thật không thể giải thích được, một tình yêu nung nấu sâu xa trong tim tôi từ cái đêm đầu tiên ở dưới cái gầm cầu đó. Tình yêu ban cho tôi ơn để đương đầu với cái lạnh, tình yêu để đón nhận cái người có mùi nước tiểu trong quần áo của họ hay mùi rượu trong hơi thở của họ, tình yêu nhìn về những năm gần đây mà tôi trải qua trên đường phố, như chỉ là một giây phút và dẫn tôi đi tới những năm trước mặt với những sự vui mừng. Tôi tin là Chúa chờ đợi chúng ta, nhìn thấy điều gì ở trong tay chúng ta ngày hôm nay và dùng điều đó cho sự vinh hiển của Ngài, dù đó là một cây kim để may trại, một cái cần câu cá, một cây gậy hay một nồi Jambala. 


Thúy Anh_TNPA chuyển ngữ theo “ From a spot of Jambalaya” by Candy Hemphill Christmas trích trong Homelife